Nữ Oa Tiểu Tiểu dường như nhận ra mình lỡ lời, lập tức chữa lại: “Tất nhiên là để xiên thịt thỏ nướng rồi.”
Tôi không khỏi toát mồ hôi trong tình cảnh này mà cô ta vẫn còn đùa được như thế, e rằng việc nó sống được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ lão Phong bảo vệ.
Dưới đợt tấn công dồn dập của chúng tôi, đám Lượng cuối cùng cũng bị đẩy lùi khỏi màn sương dày đặc mà chúng liều mạng bảo vệ.
Nhưng điều không ngờ tới là khi chúng tôi vừa tiến thêm hơn mười mét, phía trước đột nhiên không còn sương mù nữa.
Và thứ khiến người ta rợn người là, màn sương ấy không phải dần tan đi, mà chỉ cần bước qua ranh giới đó, nó liền biến mất hoàn toàn như thể chỉ bao trùm trong một khu vực nhất định.
Chúng tôi còn chưa kịp thở phào thì tất cả đều sững sờ. Trước mắt là một khung cảnh đỏ rực khiến ai nấy trợn tròn mắt, khắp nơi mọc đầy thiên tuế lan, từng đóa, từng đóa nở rộ m.á.u đỏ tươi, tựa như hàng vạn vũng m.á.u loang ra trên cát, nhuộm đỏ cả sa mạc, nhìn mà rợn người.
“Chúng ta… đã ra khỏi đó rồi sao?” – Lâm Thu Thanh hỏi ngây ngô.
Tôi chỉ tay về phía trung tâm t.h.ả.m hoa:
“Thấy không? Ở đó có một tòa kiến trúc kỳ lạ. Lúc đến đây ta chưa
từng thấy nó nghĩa là nơi này không phải chỗ chúng ta đã đi vào ban đầu.”
Giữa biển hoa đỏ, từng tầng lá xanh và cánh hoa m.á.u bao quanh một công trình lạ lùng.
Tòa kiến trúc ấy được xây bằng loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803540/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.