Sau khi lão Giang lấy la bàn xác định phương hướng, chúng tôi lập tức thúc lạc đà chạy nước đại.
Lúc này ai nấy đều có chút hoảng loạn, chỉ có A Dĩ Mộc Hãn vừa dỗ dành mấy con lạc đà của mình vừa nói bằng giọng Tây Bắc kéo dài:
“Đợi ta với! Mấy người muốn dằn c.h.ế.t lão già này à? Ai lại chạy kiểu đó chứ!”
Chúng tôi tuy có phần áy náy vì ông ta tuổi đã cao, nhưng chẳng ai dám dừng lại. Có lẽ là do tự mình dọa mình, vì sau mấy canh giờ chạy liền, trên đường chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Tối hôm ấy, chúng tôi chọn một ngọn cồn cát có thể tránh gió lạnh để dựng trại. Quả thật A Dĩ Mộc Hãn đúng là cao thủ sinh tồn nơi sa mạc — chỉ dùng vài tấm chăn lạc đà cùng ít dụng cụ, ông đã nhanh chóng dựng nên mấy túp lều tạm đủ cho mọi người nghỉ ngơi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chúng tôi cuối cùng cũng có thể thở phào mà ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng đêm đó, chuyện lạ lại xảy ra!
Giữa lúc tôi đang ngủ say, bỗng bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của Ngân Linh . Cô chẳng kịp nói năng gì, lao thẳng vào trong, lay tôi dậy. Tôi dụi mắt, ngái ngủ hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Ban Ban còn chưa tỉnh hẳn, mắt lờ đờ. Nhưng Ngân Linh thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy, nói lắp bắp: “Tôi… tôi thấy ma rồi…”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803525/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.