Đi qua khỏi đài phong hỏa, phía trước chính là vùng không có người thật sự!
Trước mắt là từng dãy núi cát chất cao ngút, xa xa trông chẳng khác nào vô số kim tự tháp cổ xưa bị vùi lấp trong hoang mạc. Để tiết kiệm thể lực, A Di Mục Hãn đặc biệt vạch cho chúng tôi một lộ trình hình chữ S, như vậy có thể tránh được phần lớn những gò cát cao nhất.
Dù vậy, ai nấy vẫn đã kiệt sức. Lúc này gần đến chiều, nhưng mặt trời chẳng hề có dấu hiệu hạ xuống. Cả đoàn mồ hôi đổ như tắm, gần như cứ nửa tiếng lại phải uống một ngụm nước.
A Di Mục Hãn lập tức kéo dây lạc đà, nghiêm giọng cảnh báo:
“Các chàng trai cô gái, uống ít thôi! Nước của chúng ta chỉ đủ dùng trong mười ngày, uống hết là phải… uống nước tiểu của chính mình đó.”
Ngân Linh nheo mắt, liếc nhìn ánh nắng chói chang phía xa rồi hỏi: “Sao chỗ này lại ngày càng nóng thế này vậy?”
A Di Mục Hãn nói: “Chúng ta còn chưa thực sự tiến vào Sa mạc Vong Linh đâu, càng đi sâu sẽ càng nóng. Ông già này cũng chẳng muốn c.h.ế.t ở đây, là mấy người kéo tôi theo để cùng c.h.ế.t đấy chứ!”
Nghe ông nói vậy, cả đoàn chỉ đành cố gắng kiềm chế, dù môi nứt toác cũng không dám uống thêm ngụm nước nào.
Chúng tôi phải gắng sức lắm mới vượt qua được dãy cát đầu tiên. Trước mắt hiện ra một lòng sông khổng lồ uốn lượn kéo dài, chỉ là dòng sông này đã khô cạn từ lâu, dưới đáy chỉ còn lại những khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803523/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.