“Hu hu hu…”
“Hu hu hu…”
Tiếng khóc mơ hồ từ lòng đất vang lên, rõ ràng mà quái dị, vọng đến từ bốn phương tám hướng, bao vây chặt lấy chúng tôi. Một luồng lạnh buốt từ dưới chân dâng lên, khiến tim gan tôi như cũng run theo từng tiếng nức nở đó.
Tôi run run hỏi Lão Giang: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Lão Giang vẫn khá bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cậu còn nhớ lúc hỏi tôi về ‘ 36 quyết rời núi lấp biển’, tôi đã dạy cậu gì không?”
Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng: “Thuật Vọng Khí!”
Hoàn cảnh ở sa mạc hoàn toàn khác với vùng Trung Nguyên nơi này quá trống trải, không có núi non sông nước để dựa vào, nên những thuật phong thủy thông thường đều vô dụng. Ở đây, chỉ có thể dùng một loại duy nhất Thuật Vọng khí tức là quan sát khí tượng địa mạch để đoán hung cát.
Nhìn thấy Ngân Linh co rụt người lại, chui gần như nửa thân vào áo khoác, tôi c.ắ.n răng, chẳng nghĩ gì thêm, giật lấy ống nhòm đeo trên cổ Lão Giang rồi leo lên một gò đất cao hơn hai mét.
Tôi điều chỉnh tiêu cự, và ngay lập tức một cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt. Trong đêm đen, tuy không nhìn rõ ràng, nhưng ở giữa Thành Ma Quỷ, có những làn khí đen mờ nhạt đang chầm chậm thoát ra từ dưới lòng đất.
Nơi nào khí đen dày đặc nhất, tiếng khóc vọng lên cũng càng dồn dập hơn. Tim tôi trầm xuống, vội vàng trượt xuống khỏi gò đất, quay lại báo cho mọi người.
Đám người của Tự Do Công Xã lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803519/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.