Tôi chỉ vào vết xanh xanh hình như dấu bò trườn kia, nhìn sang vợ của A Di Mộc Hãn hỏi: “Cái này là gì vậy?”
Bà lão cúi xuống nhìn kỹ, rồi nghi hoặc đáp: “Chắc là vết bớt bẩm sinh thôi.”
Lão Giang lại lẩm bẩm một câu: “Đồ ngu.”
Một bên thì mù quáng, một bên thì ngu ngốc, đứa trẻ khóc thế mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.
A Di Mộc Hãn cũng duỗi cổ nhìn, kết luận của ông giống vợ ông. Tôi không nhịn được mà lắc đầu: “Ông đúng là chăm lạc đà nhiều quá, não đúng là não lạc đà! Rõ ràng là bị một loại côn trùng độc chưa biết tên bò qua, nhiễm độc mà đào thải không ra, chứ tuyệt nhiên không phải là nhân quả báo ứng gì cả.”
Lúc này, một bàn tay nhỏ trắng nõn chui ra giữa đám người, Ngân Linh hốt hoảng gọi: “Con côn trùng xanh kìa, con xanh kìa!”
Cô nàng leo lên sau chiếc gánh tre cao, chen vào căn nhà. Tôi hỏi con “côn trùng xanh” là gì.
Ngân Linh nghiêng đầu giải thích: “Là một loại sâu bọ không có ở Miêu Giang, nhưng rất rất xấu xa. Nó có vô vàn chân lông; người bị nó c.ắ.n dù trai hay gái đều sẽ bụng to. Khi bụng bị căng lớn dần thì đau đớn lắm, cuối cùng ‘bùm’ một tiếng là nổ tung, người ta c.h.ế.t luôn.”
Tôi chợt hiểu ra: hóa ra tiếng khóc của đứa trẻ là do đau đớn hành hạ. Vì cảm giác đau đớn xuất hiện ngày càng nhiều, nên tiếng khóc càng kéo dài.
A Di Mộc Hãn vội vàng hỏi: “Vậy con tôi có cứu được không?”
Ngân Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803517/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.