Chặng đường tiếp theo gian khổ vô cùng. Rời khỏi động Mạc Cao, chúng tôi gần như không còn thấy dấu vết nào của con người.
Tôi hỏi điêu gia: “Chúng ta còn đi hướng nào nữa?”
Ông ta chỉ tay về phía trước: “Tiếp tục đi về phía tây!”
Thế là chúng tôi rong ruổi suốt cả ngày. Người và ngựa đều đói mệt, bụng đói cồn cào, đến khi chịu hết nổi, điêu gia mới cho phép dừng lại nghỉ chân, cắm trại qua đêm.
Vì chúng tôi đi gọn nhẹ, không mang theo lều hay dụng cụ che chắn, đành phải tìm một đụn cát, đào tạm một hố đất để ngủ qua đêm.
Khí hậu nơi này chênh lệch lớn, ban ngày nóng rát, ban đêm lại lạnh thấu xương.
Điều tệ nhất là nơi đây không còn nguồn nước nào. Chúng tôi chỉ có thể tiết kiệm từng ngụm nước trong túi da treo trên ngựa, bẻ vụn bánh khô cứng như đá mà nhai. Khó nuốt đến mức cổ họng khô rát.
Tôi vô thức nhìn sang điêu gia, định xem ông ta kẻ vốn quen hưởng lạc xa hoa sẽ chịu đựng ra sao. Không ngờ ông ta lại ăn rất ngon lành.
Đó có còn là điêu gia khó chiều, kén chọn đến phát bực mà tôi từng biết không? Tôi trố mắt nhìn, lúc ấy Sa Hồ bước tới, hiếm hoi nói với tôi một câu: “Không ngờ chứ? Đây mới là điêu gia thật.”
“Tôi nhớ ở Ma Đô, ông ta đâu có thế? Ăn mặc, ở đâu đều phải chọn loại tốt nhất mà.”
Sa Hồ cười nhạt: “Không. Ở Ma Đô, ông ấy phải làm vậy để che mắt thiên hạ. Kẻ thù khắp nơi, chỉ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803515/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.