Tối hôm đó, tôi dẫn Ban ban đến nhà ăn, cả hai ăn một bữa ra trò. Lâu rồi không gặp, hắn vẫn như trước — chỉ thích ăn thịt sống.
Có điều hắn dường như rất thích cây trường thương “Long Ngâm” kia, ăn cơm cũng không chịu buông tay, đến tối ngủ cũng ôm chặt lấy thương nằm trên giường tầng trên của tôi.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi xuất phát!
Hạ Lan Tuyết mặc bộ đồ tác chiến màu đen, sớm đã đứng sẵn dưới tòa nhà Kỳ Lân. Bà mang khí chất lạnh lùng, xa cách ngàn dặm, như một đóa mai nở giữa mùa đông lạnh giá.
Ngân Linh vẫn đeo trên lưng chiếc giỏ tre to tướng, nhưng lần này nó cao hơn trước cả một tầng.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thì ra là chất đầy đồ sinh hoạt của cả hai người.
Từ xa nhìn lại, cứ như nàng đang cõng cả một ngọn núi nhỏ trên lưng. Lão Giang liếc qua, cười gian: “Giờ biết sư phụ đối xử tốt với con cỡ nào rồi chứ?”
Tôi gật đầu: “Ngân Linh đúng là gánh vác nỗi khổ không thuộc về lứa tuổi này…”
Điêu gia vẫn khoác chiếc áo lông sang trọng, tay cầm gậy ngọc bích, sau lưng là hai người Sa Hồ và Lạc Đà.
Tôi thấy lạ, liền hỏi: “Ngài chẳng phải nói chuyến này sẽ mang theo bốn vị ‘Sa Môn Tứ Thánh’ của mình sao? Nhìn thế nào cũng chỉ có hai người mà?”
Điêu gia khẽ cười, ánh mắt lóe lên vẻ cáo già: “Đợi thời cơ đến, ngươi sẽ tự khắc thấy họ.”
Vốn là người không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803510/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.