Chúng tôi lập tức lên đường đến thành Bắc Bình. Phải biết rằng suốt quãng thời gian vừa rồi bị nhốt trong Kỳ Lân , cảm giác chẳng khác nào bị giam lỏng trong một tòa nhà kín mít; vừa ngửi thấy không khí bên ngoài, tôi và Ngân Linh đều vui mừng reo hò, như chim sổ lồng.
Nhưng với Ban Ban thì đây là lần đầu tiên ra ngoài, khiến tôi lo đứng ngồi không yên suốt dọc đường!
Nó trông chẳng khác nào một vệ sĩ riêng của hai chúng tôi, thỉnh thoảng lại lạnh lùng đảo mắt quan sát xung quanh, không cho ai đến gần nửa bước. Đến cả một cậu bé bán báo đi ngang qua cũng bị nó trợn mắt nhe răng dọa cho òa khóc.
Tôi nói với nó không biết bao nhiêu lần rằng bên ngoài không có nguy hiểm, nó vẫn không chịu nghe, tôi đành mặc kệ.
Ngân Linh thì một lòng nghĩ đến quán kẹo kéo, vừa đến hẻm Học Vệ, tôi liền dẫn cô đến tìm người làm kẹo kẹo lần trước.
Không ngờ người làm kẹo vẫn còn nhớ tôi, ông nhìn Ngân Linh từ đầu đến chân, kinh ngạc nói: “Chà, đúng là có cô bé xinh xắn mang giỏ tre lớn trên lưng thật này!”
Xem ra lần trước tôi nhờ ông làm hình dáng kẹo quá kỳ quặc nên ông vẫn nhớ mãi.
“Chú à, kẹo của chú làm giống quá, lần này cháu đặc biệt đến ủng hộ thêm nè.”
Miệng lưỡi Ngân Linh ngọt như mật, khiến ông thợ kẹo cười toe toét không khép nổi miệng.
Cô bảo ông thợ làm cho mỗi người một cây kẹo, theo dáng của tôi và Ban Ban. Ông thợ kẹo vung tay hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803483/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.