Đang lúc tôi chưa biết nên tiến hay lui, thì đột nhiên một lực cực mạnh kéo phắt tôi ra khỏi người của nam thi, như đại bàng bắt gà con, ném tôi văng khỏi quan tài.
Là lão Giang!
Ông đã nhận ra nguy hiểm, gần như dốc toàn bộ sức lực để cứu tôi. Một loạt hành động cứu tôi, xoay người, rút dao tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, lưỡi d.a.o đen sắc lạnh của ông đã đ.â.m thẳng về phía yết hầu của nam thi!
Nhưng điều khiến lão Giang c.h.ế.t sững là: tốc độ của xác c.h.ế.t kia còn nhanh hơn cả ông.
Chỉ thấy trong quan tài lóe lên một bóng mờ, nam thi đã bật người dậy, bốn chi chạm đất, tung mình qua không trung, đỡ lấy tôi gọn gàng.
Hắn dường như không có ý định làm hại, chỉ nhẹ nhàng đặt tôi xuống, rồi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh như một con ch.ó nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, khẽ kêu lên một tiếng.
“Gâu… Ưu…”
Lão Giang đứng sững, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông nhìn nam thi, rồi quay sang nhìn tôi:
“Cậu… quen hắn à?”
Tôi lắc đầu, còn nam thi lại gật đầu lia lịa.
Sau đó, hắn dùng ngón tay viết lên mặt đất một chữ ngoằn ngoèo chính là chữ “chủ” trong giáp cốt văn.
“Cái gì? Hắn coi cậu là chủ nhân à?” Lão Giang tròn mắt kinh hãi.
Tôi cũng ngơ ngác, còn Bạch Thủy thì cau mày:
“Lẽ nào hắn là Lang Soái Ban Ban – nghĩa tử của Phụ Hảo trong bức bích họa? Một cổ thi sống lại sau ba ngàn năm… thật hiếm có trên đời.”
Tôi nói nam thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803474/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.