Thế nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng đất đá bị bới rầm rầm — hoạt thi khổng lồ còn lại sắp phá vào rồi!
Thời gian để họ do dự… gần như chẳng còn nữa.
Sau cánh cửa là một không gian ngầm khổng lồ, thậm chí còn rộng lớn hơn cả hố trời mà chúng tôi đã đi xuống lúc đầu.
Tôi thầm thở dài cảm thán — di tích Âm Khư này quả thật trải dài hàng ngàn dặm, vượt xa sức tưởng tượng của con người!
Chưa đi được bao lâu, đám Lâm Kiến Nghiệp cũng nối gót đi vào. Ngân Linh không nhịn được mà chế giễu:
“Không phải các người nói chúng tôi chọn sai đường sao? Sao lại theo vào?”
Lâm Kiến Nghiệp khôn ngoan không đáp, còn Cầu Tú Tú thì dịu giọng hòa giải:
“Chúng ta cùng vào sinh ra tử bấy lâu, tất nhiên không thể tách đoàn. Hơn nữa, bản lĩnh của ngài Giang, tôi tin tưởng hoàn toàn.”
Là một chuyên gia khảo cổ, tuy Cầu Tú Tú luôn đặt lợi ích của đội khảo cổ lên hàng đầu, nhưng sự khâm phục và lòng tin đối với lão Giang lại là thật lòng.
Trung đội trưởng Trương vẫn còn chìm trong nỗi bi thương mất đi đồng đội, nên chẳng nói gì thêm.
Bất chợt, lão Giang như cảm nhận được điều gì đó. Ông khẽ nhắm mắt, đôi tai hơi rung lên, dường như đang chăm chú lắng nghe âm thanh xung quanh.
Một lát sau, nét mặt ông bỗng rạng rỡ: “Có tiếng gió, phía trước là lối ra!”
Có gió tức là nơi này không kín hoàn toàn — chứng tỏ con đường tôi chọn là đúng.
Mọi người bắt đầu nhìn tôi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803464/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.