Lão Giang đưa ra quan điểm của mình:
“Có hai khả năng. Một là họ vô tình đào trúng manh mối gì đó, rồi nảy lòng tham, muốn chiếm riêng công lao. Dù sao thì ai mở được bí ẩn Âm Khư, người đó có thể lưu danh sử sách!”
Ông ngừng lại, ánh mắt trầm hẳn xuống: “Hai là có một thế lực bí ẩn nào đó đang cố tình dẫn dụ họ tiến sâu vào trong Âm Khư…”
Nói đến đây, ông quay sang hỏi tôi: “Cậu còn nhớ Trấn Sấm chứ?”
Tôi nghiến răng: “Đương nhiên là nhớ!”
Gương mặt độc ác của cô gái đó, mối thù với lão trấn trưởng… tôi chưa từng quên dù chỉ một khắc.
Lão Giang khẽ gật đầu, cho rằng khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn:
“Bởi thế lực đó cũng đã lấy được tấm văn tự ‘Diệt Văn’, nhưng biết rõ vào Âm Khư là con đường c.h.ế.t. Thế nên chúng mới xúi giục đội khảo cổ trong vùng đi thăm dò thay, tiện thể loại bỏ luôn chướng ngại.”
Tôi đáp, giọng lạnh đi: “Thủ đoạn độc ác như vậy, chắc chắn là bọn họ.”
Ngân Linh tò mò hỏi: “Thế lực bí ẩn là ai vậy?”
Lão Giang lập tức đổi giọng, nở nụ cười hiền từ:
“Là một đám người xấu to gan, nhưng đừng lo, Kỳ Lân đã cử người đi điều tra rồi, Linh Nhi không cần sợ.”
Tôi nghe mà chỉ biết trợn mắt, ông ta suốt ngày gọi tôi là “thằng ranh”, thế mà với Ngân Linh thì dịu dàng như cha hiền. Tôi thật sự nghi ngờ, kiếp trước ông này là kiểu bố cưng con gái tới mức bệnh hoạn.
Tôi hậm hực huých ông một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803435/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.