*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tuấn Khải không ngờ rằng, 4 năm sau Vương Nguyên đã rời bỏ khỏi công ty, nhóm nhạc cũng tan rã, cậu một mình tự mở phòng thu, tiếp tục sự nghiệp dang dở chỉ một mình. Có nhiều chuyện đã dần thay đổi, nhưng còn cửa hàng bán trà sữa trân châu đường đen năm nào vẫn còn mở cửa hoạt động chưa từng đổi thay.
Vương Tuấn Khải có chút khát nước, ngón tay vừa kéo điếu thuốc ra khỏi bao đã vội đẩy lại, anh quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên đang lặng lẽ đi cùng anh suốt quãng đường, hỏi: "Em có muốn uống gì không?"
Đáp trả lại anh là một sự im lặng từ cậu.
Dù sao cậu hiện tại vẫn còn là người của công chúng, đi đến bất cứ đâu vẫn sẽ có người nhận ra kèm theo là tiếng la hét, vì vậy cậu chỉ dừng chân ở một chỗ nhìn Vương Tuấn Khải đang đi mua đồ uống.
Lặng im ngắm nhìn người đàn ông mặc trên mình bộ đồ vest đắc tiền, trên tay cầm hai ly trà sữa bộ dáng trông có vẻ không giống ai cho lắm nhưng ở trong mắt cậu anh vẫn giống như chàng thiếu niên năm ấy, vẫn là vẻ ngoài lịch lãm, lông mày rậm, đôi mắt đào hoa đa tình, môi mỏng. Nhìn thì có vẻ khá lạnh lùng nhưng mỗi khi cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh lại trông dễ thương vô cùng. Tính tình khi ngang ngược thì cũng không kém cạnh ai nhưng khi đứng trước mặt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-tinh-yeu-vinh-vien-khong-mat-di/252448/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.