Hôn lễ kết thúc, Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên trang bị đầy đủ, đang được những bảo an vây quanh đưa ra ngoài bằng cổng sau của lễ đường, chiếc kính râm lớn che gần hết khuôn mặt thanh tú chỉ để lộ chiếc cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng. Rõ ràng cậu đã cao lên rất nhiều, nhưng khi khoác trên người chiếc áo khoác vừa to vừa nặng, trông cậu vẫn giống như một cậu thiếu niên, nhỏ nhắn mềm mại, được bao bọc cẩn thận.
Đợi cho cậu bước vào xe, Vương Tuấn Khải quay đầu lại ra hiệu cho cô trợ lý không cần đi theo mình, sau đó một mình bước đi trong gió lạnh của tháng mười hai.
Đêm khuya trên phố nhỏ không còn nhiều người, Vương Tuấn Khải vẫn mặc trên người bộ vest không quá dày nhưng anh cũng không thấy lạnh. Anh vô thức đi theo phía sau chiếc xe của cậu một lúc, cho đến khi bị chiếc xe ấy bỏ xa.
Đã bốn năm không trở về, thành phố này cũng đã thay đổi rất nhiều, những nơi quen thuộc cũng trở nên xa lạ, sau khi xuống máy bay anh đã lập tức chạy đến dự đám cưới nên cũng không có thời gian để cảm thán sự thay đổi của quê nhà. Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Nguyên, kí ức về thành phố này khi xưa lại ùa về trong trí óc của anh giống như sóng biển.
Giống như con phố nhỏ này, ở trong trí nhớ của anh nơi này của năm ấy còn chưa phát triển thì nay đã trở thành một địa điểm mới nhận được nhiều dự án từ phía chính phủ. Năm ấy mỗi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-tinh-yeu-vinh-vien-khong-mat-di/252446/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.