Chương trước
Chương sau
Mùi hương này còn dịu nhẹ hơn so với lần Vương Tuấn Khải bộc phát ngay trong phòng tập, nhưng nó lại bao trọn lấy thân thể, dán chặt vào làn da, mùi hương mê người như len vào từng lỗ chân lông, tự ý luồn lách khắp nơi như một con rắn. Vương Nguyên tựa như đang bị nhốt trong một căn phòng kín gió thổi không lọt, xung quanh là hương thơm bủa vây khiến người ta điên đảo tâm hồn, cậu đã dựa vào cửa cọ xát một lúc mà vẫn còn cảm nhận được mồ hôi Vương Tuấn Khải lưu lại trên áo. Trước kia Vương Nguyên rất ghét những Alpha chơi bóng rổ xong mà không tắm rửa, cảm thấy bọn họ rất hôi, thế mà bây giờ cậu lại đang hưởng thụ mùi hương của một Alpha khác lưu lại.
Sau khi đã trấn định xong xuôi, cậu đi ra ngoài mở vòi nước, tát nước lên mặt, bọt nước lạnh băng văng tung tóe khắp nơi, cưỡng ép gương mặt nóng sốt kia hạ nhiệt đi.
Căn cứ vào tình huống các năm trước, ngày thứ hai căn bản chỉ lướt qua sân khấu, bởi vì ngày đầu tiên mọi người đã xem đủ rồi, nhiệt tình cũng tiêu hao hết sạch, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, bọn Vương Nguyên bị vây lại kín mít.
“Mày biết Vương Nguyên không? Đúng đúng là Beta đó, đi nhanh xem kìa, bây giờ đang nhảy trước khoa du lịch kìa!”
“Cmn mày nhanh qua mà coi Vương Nguyên khai hỏa toàn bộ hỏa lực, nhảy y hệt như Omega vậy! Đám Alpha kia điên hết rồi!”
“Đi đi đi theo tao, tao dẫn mày chen vào xem! Đến gần cảm thụ một chút hơi thở Omega của Vương Nguyên! Tao cmn suýt nữa thì tin đứng sát hơn sẽ ngửi thấy, nhưng đúng là không có mùi gì cả, nhưng không có lại còn quyến rũ như thế, mày phải đến cảm nhận sảng khoái vào! Tràn ngập O khí luôn!”
“Câu kia nói thế nào nhỉ? Alpha giống như lò xo, bạn yếu thì hắn mạnh, Vương Tuấn Khải a a a a a a a hôm nay man chết mất A khí ngút trời!”
Vương Tuấn Khải cảm nhận được rõ ràng Vương Nguyên biến hóa, mỗi động tác cậu đều đạp nhịp chính xác, nhưng đều khiến cho người ta cảm giác quyến rũ hơn hẳn hồi trước, trước đó cậu cũng từng dùng tư thái mị hoặc này nhảy qua rồi, nhưng vẫn mang theo vài phần lạnh lùng và cương nghị, lần này Vương Nguyên lại hoàn toàn tỏa ra mị lực không chút ẩn nhẫn nào.
Vương Tuấn Khải vốn vì Vương Nguyên nhiễm phải mùi của mình mà thầm mừng rỡ thật lâu, lần này hắn lại càng không thể khắc chế được sự ngông cuồng của mình, hắn vây chặt lấy VN, tựa như đang vây chặt Omega của mình, sự hưng phấn của các Alpha khác khiến hắn vô cùng chướng mắt. Hắn nhìn chằm chằm chiếc gáy trắng nõn của Vương Nguyên đến mức đôi môi phát khô, chỉ hận không thể lập tức khảm hàm răng của mình vào nơi ấy để đánh dấu cậu tạm thời, tuyên bố chủ quyền với mọi người.
Nhưng Vương Nguyên là một Beta, hắn không thể đánh dấu tạm thời được, hắn chỉ có thể phối hợp bằng cách phô ra sự cường đại của bản thân thỏa mãn dục vọng chiếm hữu, khiến cho những Alpha khác phải e sợ.
Chỉ có Vương Nguyên biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Không phải cậu cố tình tỏ ra kiều mỵ, thu hút nhiều ánh mắt nóng bỏng của Alpha như vậy, nhưng cậu cứ mãi bị quấy nhiễu bởi mùi hương đang bủa vây kia, những động tác càng lúc càng mang tính xâm lược kia của VTK. Động tác càng lúc càng mềm yếu cũng không phải là cậu cố tình, mà Vương Nguyên thật sự không còn chút sức lực nào, đến chân còn đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ý chí cắn răng nhảy cho kịp nhịp nhạc. Cậu phải dùng sức nhiều hơn bình thường để hoàn thành một bài nhảy, đến khi nhảy hết 6 lần, phía sau lưng Vương Nguyên đã sớm thấm đẫm mồ hôi, quần áo dán chặt vào làm da, cảm giác dinh dính khiến người ta vừa sảng khoái vừa sợ hãi.
Loại cảm giác này, cậu vốn nên căm ghét, nhưng bây giờ lại thích đến phát điên.
Trong lòng Vương Nguyên không ngừng chột dạ, loại khoái cảm khiến lòng người sinh tội ác này cậu hết sức quen thuộc, mỗi đêm lăn lộn khó ngủ, cảm giác khi cầm chặt chiếc khăn mang theo mùi hương của Vương Tuấn Khải chính là như vậy.
Cảm giác này vốn chỉ nên tồn tại trong bóng tối không ai biết đến, nó giống như một tấm lưới mỏng manh thưa thớt, bọc lấy một bí mật không thể công khai được. Nhưng hôm nay nó lại bất ngờ không kịp phòng ngự bại lộ ra giữa ban ngày ban mặt, thần kinh Vương Nguyên căng thẳng, thời thời khắc khắc đều muốn hưởng thụ mùi hương vỗ về bản thân mình này rồi lại không dám cảm thụ trạng thái tiếp theo nó gây ra.
“Cuối cùng cũng xong rồi, vất vả lâu như vậy, tối nay chúng ta liên hoan một bữa nhá?”
“Ok, các cậu vui vẻ là tốt rồi.” Vương Tuấn Khải cười đáp lại đề nghị liên hoan của những người khác, hắn tăng nhanh bước chân đuổi theo Vương Nguyên đang một mình đi tuốt ở đằng trước, với tay chặn lại bả vai của đối phương: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Anh tự quyết định là được.” Vương Nguyên e sợ khẽ run rẩy, bất an giật giật bờ vai.
“Này, ăn gì mọi người quyết nhá, đến tối nhắn vào trong group chat là được.” Vương Tuấn Khải quay đầu lại kêu một câu.
“Lát nữa…”
“Lát nữa tôi về phòng thu thập chút đã, buổi tối gặp lại!” Vương Tuấn Khải vốn muốn nói lát nữa cậu về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, còn chưa kịp nói xong đã bị Vương Nguyên cắt đứt.
“Ồ, được, cậu nghỉ ngơi tốt nhé, đến tối tôi đến tìm cậu và Lưu Chí Hoành cùng đi nha.”
“Được.”
Khi Vương Nguyên về lại phòng đã hơn ba giờ, liên hoan hẹn nhau khoảng 6 giờ, cậu vốn dĩ không vội chuyển đi, nhưng vào lúc này đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, trong lòng có một thanh âm đang nói với cậu, mày phải đi ngay, đi ngay lập tức.
Vương Nguyên cũng không biết giải thích với bạn cùng phòng như thế nào về chuyện tự dưng muốn chuyển đi, không thể làm gì khác hơn là đối phó tạm đã, lóng ngóng nói có chút chuyện, mấy ngày sắp tới sẽ không ngủ trong phòng. Thủ tục phòng ốc đã xong xuôi, chìa khóa cũng đã được giao lại cho cậu, thiết bị trong phòng rất đầy đủ, bởi vì chủ phòng mới vừa chuyển đi không lâu hơn nữa cũng mang hết đồ dùng riêng tư đi, cho nên phòng ốc hiện tại rất sạch sẽ, còn sót lại mấy phần hơi thở cuộc sống.
Vương Nguyên cầm theo mấy bộ quần áo, mua bàn chải, kem đánh răng và ga gối ga giường mới, không biết sao cậu không muốn cho Vương Tuấn Khải biết tin mình sẽ chuyển đi, vì vậy lại trở về phòng ngủ chờ Vương Tuấn Khải cùng đi ăn, cậu tắm rửa thay đồ trong phòng thuê, chiếc áo của Vương Tuấn Khải kia bị cậu quẳng lên ghế salon, đợi khi nào giặt xong sẽ trả lại.
Các thành viên đội hiphop lo quá nhiều người ăn lẩu ăn không đủ no, vì thế đặt cả một phòng riêng trong quán, một đám người như quỷ chết đói đầu thai, một bàn đồ ăn mới vừa bưng lên đã nhanh chóng xử sạch, đồng thời cũng nốc vào bụng mấy chai bia, không biết ai dẫn đầu nói muốn đi kara, mọi người đang trên đà high cũng nhao nhao đồng ý, kề vai sát cánh nhao nhao đến quán kara gần đây.
Tất cả mọi người đều biết Vương Nguyên nhảy rất tốt, nhưng hôm nay mới biết, Vương Nguyên không chỉ nhảy đẹp mà còn hát hay nữa. Một đám người vốn đang điên điên khùng khùng rống tê tâm liệt phế, nhưng thanh âm của Vương Nguyên vừa cất lên, mọi người đều không hẹn mà cùng yên lặng xuống.
Bài Vương Nguyên hát là 《Non nửa 》 của Trần Lạp, thanh sắc cậu trong trẻo, không biết do uống say hay còn lý do nào khác, ngữ điệu có chút lười biếng, thanh âm biếng nhác như một cơn gió mềm mại gãi vào màng nhĩ, Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn gò má tinh xảo của Vương Nguyên dưới ánh đèn mờ tối, hai tay cậu cầm micro, dáng vẻ nghiêm túc lại say sưa. Nhạc đệm ngắn ngủi trôi qua, Vương Nguyên chầm chậm quay đầu lại, trên màn ảnh soi sáng nụ cười khẽ mơ mơ hồ hồ, Vương Tuấn Khải ngồi ở một bên ghế sa lon nhìn cậu, cũng không chắc chắn đối phương có phải đang nhìn mình hay không.
“Ánh đèn lụi tàn
Trái tim của em mượn ánh sáng nơi anh, rốt cục là sáng hay là tối.”
“Cười tâm tình mình quá thừa thãi nhưng vẫn cô đơn.”
“Tự giễu thành thói quen, quá nhạy cảm lại thành khó dứt bỏ.”
“Cúi đầu nỉ non, tình cảm đối với anh quá mức lộ liễu.”
“Vai hề đau lòng khôn nguôi mãi đảo quanh một chỗ.”
“Khoảng trống để lại tiếc nuối, vừa lúng túng lại vừa khó xử.”
Vương Nguyên mở miệng tiếp tục hát lên, chẳng biết tại sao, Vương Tuấn Khải trong khoảnh khắc Vương Nguyên mở miệng liền đem những dấu chấm hỏi kia đổi hết thành dấu chấm tròn, hắn có cảm giác, Vương Nguyên đang nhìn bản thân mình.
Vương Tuấn Khải hát cũng rất hay, hắn hát《 An tĩnh 》 của Châu Kiệt Luân, lại trong tiếng hô hào của mọi người song ca 《 Thất lý hương 》cùng Vương Nguyên, cuối cùng cũng không ai lên hát nữa, hệ thống phát ra bài hát ngẫu nhiên, Lưu Chí Hoành đi tới tắt nhạc đi, vỗ vỗ tay đề nghị mọi người có muốn chơi vài trò không, chẳng hạn như nói thật hay mạo hiểm ấy.
Tất cả mọi người đều ghét bỏ nói trò này tục quá, nhưng cuối cùng vẫn kêu phục vụ mang một bộ bài lên ngồi quanh một vòng.
“Nếu không thì kết hợp với trò Quốc vương đi, rút trúng Đại Vương thì làm Quốc vương, tất cả mọi người phải theo lệnh Quốc vương!”
Vòng thứ nhất là một cô gái trong đội rút trúng Quốc vương, vừa bắt đầu đã trực tiếp điểm danh 6 người ngồi giữa, tất cả mọi người cười ngầm hiểu, bởi vì ai ai cũng biết sinh nhật bạn trai cô là ngày 6.10, vì muốn tặng một món quà khác biệt với người khác, cô đã thầm thì suốt nửa tháng “Mình nên tặng cái gì cho tốt đây”
“Xin hỏi số 6 nụ hôn đầu có còn không?”
“Oa ~ ”
“Mới bắt đã kích thích vậy sao?”
“Không hổ là người đã có bạn trai yoyoyo.”
“…”
Vương Tuấn Khải im lặng hồi lâu, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người bất đắc dĩ giơ con 6 bích trong tay lên.
“Lão đại! Mau nói mau nói nụ hôn đầu của anh còn không đó!”
“Các vị Omega độc thân đang ngồi đây đều rất tò mò đó! Đương nhiên là em cũng tò mò lắm lão đại!”
“Ờ…” Vương Nguyên cắt đứt lời nói những người khác, “Tôi là 6 nhép…”
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liếc nhìn nhau, rồi lại nghiêng mặt qua một bên.
“Vương Tuấn Khải nói trước đi! Nụ hôn đầu còn không?”
Vương Tuấn Khải lúc nghe thấy cụm từ “Nụ hôn đầu” này suy nghĩ rất nhiều, hắn nhớ tới Vương Nguyên mơ mơ màng màng buổi sáng hôm đó, nhớ tới nhịp tim từ từ tăng tốc và khuôn mặt nóng dần lên, nhớ tới xúc cảm mềm mại trên môi, ký ức ngọt ngào hóa thành khóe miệng khẽ cong vui vẻ, đang lúc mọi người đều cười ầm lên gật đầu một cái: “Không còn nữa.”
“Tôi nói rồi mà! Anh Khải chúng ta đẹp trai như vậy, người theo đuổi cả một đoàn dài, làm sao có thể còn chưa hôn ai.”
“Xảy ra trong tình huống nào vậy?!”
“Miêu tả cảnh tượng một chút đi!”
“Không phải đã nói chỉ hỏi một câu thôi hay sao?” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một cái, cậu không ồn ào hùa theo mọi người, có lẽ là uống bia nhiều nên choáng rồi, vẻ mặt ngơ ngác.
“Aiyo, nói xem là cảm giác gì đi, tụi này tò mò lắm.”
Rốt cuộc không đỡ được tiến công dồn dập của mọi người, ánh đèn ảm đạm trong phòng Kara che đi gương mặt hơi phiếm hồng của Vương Tuấn Khải, hắn dùng sức đẩy quần chúng tò mò bên cạnh ra, gẩy gẩy vụn tóc mái ấp a ấp úng đáp: “Thì…thì mềm mềm thôi.”
“Yo~”
“Anh Khải vậy là không được nha.”
“Chà chà chà!”
“Tốt lắm tốt lắm, Vương Nguyên thì sao? Nụ hôn đầu có còn không? Khai ra chi tiết nào!”
Trong lòng Vương Nguyên có chút buồn bã, mặc dù cậu biết Vương Tuấn Khải trong mắt đồng loại là một Alpha hết sức ưu tú, từ nhỏ đến lớn nhất định có vô số người theo đuổi, đã yêu mấy lần hôn mấy lần rồi thì cũng không phải chuyện lạ, nhưng cậu vẫn khó chịu, rượu trong bụng chướng đến khó chịu, mùi rượu trong khoang mũi hun đến khó chịu, Vương Tuấn Khải lại cười chói mắt khác thường, đâm vào lòng cậu từng đợt đau nhói.
“Tôi à…” Vương Nguyên như giận dỗi không muốn nhìn Vương Tuấn Khải nữa, cậu hất khuôn mặt say khướt lên nghiêng đầu cười đáp: “Không còn nữa.”
“Quả nhiên kinh nghiệm của người đẹp trai đều phong phú.”
“Tốt lắm tốt lắm! Vòng kế tiếp vòng kế tiếp!”
Hiện tại đến lượt Vương Tuấn Khải buồn bực, con người hắn rất ngay thẳng, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt, mấy vòng sau hắn chẳng mở miệng nói gì, khuôn mặt âm trầm với nụ cười ngọt ngào khi nhớ lại nụ hôn đầu đối nghịch rõ rệt, hắn nhìn Vương Nguyên cầm lon bia lên tu đầy miệng, lớn tiếng la hét chung vui với mọi người, trong đầu nghĩ hay đợi lát nữa có nên thừa dịp cậu mời rượu giả vờ hỏi nụ hôn đầu của cậu rốt cục là cho ai rồi.
“Người rút được quân K…” Chú ý của Vương Tuấn Khải toàn bộ đều trên người Vương Nguyên, cậu còn chưa kịp nói ra câu hỏi Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng giơ tay lên.
“Ừm…” Vương Nguyên thật ra còn chưa nghĩ ra câu hỏi, chỉ là bình thường điều kiện tiên quyết là Quốc vương không biết đối phương là ai mới đặt câu hỏi, lần này cậu đã biết là Vương Tuấn Khải rồi, khó trách khỏi có chút tư tâm. Trong phòng đối diện có tiếng một người đàn ông tê tâm liệt phế rống lên lạc nhịp, thanh âm va chạm giữa các chai rượu xuyên thấu qua vách tường có hiệu quả cách âm không tốt cho lắm truyền đến từ bốn phương tám hướng, Vương Nguyên chóng mặt, cậu nhìn chằm chằm ánh mắt của Vương Tuấn Khải mím mím môi, mượn thần kinh tê dại do cồn hỏi: “Anh còn ghét Omega không?”
Đây không phải là một vấn đề mang tính giải trí, cộng thêm giọng nói nghiêm túc của Vương Nguyên, không khí trong gian phòng đột nhiên trở nên nặng nề nặng nề. Tất cả mọi người đều biết Vương Tuấn Khải không thích, thậm chí có thể nói là ghét Omega, nhưng cũng không có ai nói toẹt ra, ở đây bây giờ cũng có vài Omega, vấn đề này bất kể trả lời thế nào đều cảm thấy khó xử.
“À…” Vương Tuấn Khải không nghĩ Vương Nguyên sẽ hỏi câu này, hắn rất ghét Omega, sau khi lên chức trưởng câu lạc bộ vì giảm bớt phiền toái không cần thiết nên mới dứt khoát chỉ nhận Alpha, nhưng trong giao tiếp bình thường Vương Tuấn Khải cũng sẽ không ra vẻ không tôn trọng, hắn chỉ giữa một khoảng cách nhất định với Omega thôi. Thay vì nói là ghét Omega, không bằng nói là không biết nên dùng loại thái độ nào đối xử với Omega.
“Cũng không phải là ghét…” Vương Tuấn Khải ấp úng đáp, từng chữ đều giống như nặn ra từ trong kẽ răng, “Ừm… Cậu rất để ý sao?” Từ lúc mới quen hắn đã biết cậu là người rất chú trọng bình đẳng giới tính, cậu sẽ ra mặt vì kẻ yếu, sẽ vì đãi ngộ không công bằng với Omega mà tỏ vẻ bất bình, nhưng Vương Tuấn Khải không biết nên nói ngắn gọn giải thích tâm tình phức tạp của bản thân với Vương Nguyên như thế nào, hơn nữa Vương Nguyên là Beta, hắn muốn cố gắng giải thích bản thân cũng không có ý kỳ thị Omega, đồng thời lại muốn nói rõ mình cũng không phải là người sẽ bị Omega dễ dàng hấp dẫn.
“Ừ.” Vương Nguyên gật đầu một cái.
“Không ghét, chỉ là không quá hiểu cách trao đổi với Omega thôi.” Vương Tuấn Khải cho ra một đáp án mơ mơ hồ hồ, Vương Nguyên cũng không nói có hài lòng với đáp án này hay không, không khí lại một lần nữa cứng lại, nhưng phần lúng túng này rất nhanh liền bị đánh vỡ, ngay sau đó bên tai vang lên tiếng va chạm của chai rượu, trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng có hai người nào đó đều đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Vương Nguyên lúc đầu chỉ say chuếnh choáng, lại hơn một nửa là giả say, càng về sau thì là say thật.
Hôm nay là thứ bảy, cửa ký túc sẽ đóng muộn hơn, nhưng mọi người vẫn đề phòng không bị nhốt ở ngoài canh giờ rời khỏi quán kara, một đám người xiêu xiêu vẹo vẹo tôi đỡ anh anh đỡ tôi, Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên đã say khướt, ra khỏi cửa nhìn thấy có người đang gây gổ trong đại sảnh, trớ trêu thay có một chai rượu đang chuẩn bị đập về hướng Vương Nguyên, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, chai rượu rớt xuống đất vỡ tân tành, Vương Nguyên xoay đầu lại, chóp mũi đụng phải bàn tay ấm áp của Vương Tuấn Khải.
“Anh…”
“Lão đại anh có bị làm sao không?”
“Anh Khải sao rồi?! Tay không có vấn đề gì chứ?”
“Đm thằng kia làm gì thế?”
Vương Nguyên vẫn còn đang kinh hoàng với tình huống đột nhiên xảy ra, sắc đỏ tươi trong mắt khiến men say vơi đi phân nửa, ngôn ngữ lại bị tâm tình khiếp sợ đoạt đi, còn chưa nói ra một câu đầy đủ những người khác đã hùng hùng hổ hổ tới đây vây quanh.
“Không sao không sao, chỉ rách da một chút thôi.” Vương Tuấn Khải đưa tay ra cản vài anh em định xông tới sống mái với tên kia, “Trở về băng vết thương lại là được, giờ không còn sớm nữa, nhanh về thôi.”
Vương Nguyên móc tờ giấy trong ví ra bịt vết thương của Vương Tuấn Khải lại, cũng không biết là cái dây thần kinh nào bị chạm mất rồi, sau khi ra khỏi quán kara cậu đột nhiên quay đầu nói với Vương Tuấn Khải: “Anh theo tôi về đi, chỗ tôi ở có hộp cứu thương.”
Chủ thuê từng nói với Vương Nguyên, trong nhà có hộp y tế để trong ngăn kéo ở góc nhà, trễ thế này tiệm thuốc của trường cũng đóng cửa rồi, cậu nghĩ Vương Tuấn Khải cũng sẽ không bởi vì chút vết thương nhỏ này chạy đến phòng y tế, hơn nữa trong phòng cũng không có gì khử độc, Vương Tuấn Khải là vì bảo vệ mình mới, Vương Nguyên chẳng qua là cảm thấy mình nên làm chút gì đó, bây giờ cậu đã quên hoàn toàn chuyện không muốn nói với Vương Tuấn Khải là mình đã chuyển ra ngoài.
“Phòng cậu có hả?”
“Không phải, tôi, tôi bây giờ thuê phòng ở ngoài…” Vương Nguyên kéo cánh tay Vương Tuấn Khải, hai người đã cách nhóm người đi trước một khoảng xa, “Hôm nay mới chuyển ra, cách đây không xa lắm, anh, anh có muốn về đó với tôi không… tôi xử lý sơ vết thương cho anh.”
“Cậu… ở một mình sao?” Cánh tay Vương Tuấn Khải có chút nóng lên, nhất là nơi bị Vương Nguyên nắm lấy.
“Ừ… đúng thế…” Vương Nguyên không được tự nhiên cúi đầu, luôn có loại cảm giác dẫn sói vào nhà.
“Này, các cậu cứ về trước đi.” Vương Tuấn Khải đi lên kêu với nhóm người đằng trước, sau đó dừng bước lại giãy bàn tay đang được nắm lấy kia ra, lại lập tức đảo khách thành chủ nắm lấy bàn tay Vương Nguyên: “Đi thôi.”
Trước khi đi ăn Vương Tuấn Khải thay thành một chiếc áo hoodie có túi, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, Vương Tuấn Khải thấy áo cậu không có túi, liền thuận tiện nắm tay cậu nhét vào trong túi áo mình, Vương Nguyên hơi rụt lại nhưng cũng không tránh đi, yên lặng mặc cho Vương Tuấn Khải nắm lấy.
Lá cây khô héo bị gió lạnh thổi vang xào xạc, khuôn mặt cũng lạnh cứng lại, nhưng trên tay lại nóng ran.
“Ờ…” Vương Tuấn Khải đắn đo mở miệng nói: “Thật ra thì tôi cũng không ghét Omega.”
Vương Nguyên không nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ kéo đề tài này về, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Mẹ tôi đi khá sớm, lúc tôi còn chưa có ý thức đã được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi.” Thanh âm của Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng trôi dạt bên tai, giọng nói hắn nhẹ nhõm, giống như đang kể một câu chuyện cho Vương Nguyên, một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
“Bố tôi cũng không phải nhân vật lớn gì, nhưng cũng không thiếu tiền, tôi ở nhà từ nhỏ đến lớn nhìn thấy không biết bao nhiêu đàn ông đàn bà muôn hình muôn vẻ, tôi còn nhìn thấy Omega chọn thời điểm đang phát tình chạy đến tìm bố tôi, việc mẹ tôi ra đi trong mắt bọn họ dường như là một chuyện đáng được ăn mừng vậy.” Vương Tuấn Khải cảm thấy bàn tay trong túi kia nắm hơi chặt, hắn cũng nhéo nhéo bàn tay cậu tỏ vẻ trấn an, ngữ khí thoải mái nói: “Từ khi còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu ngửi thấy mùi hương của vô số Omega, tôi là Alpha, tôi không thể kháng cự bản năng của thân thể, thân thể tôi nói cho tôi biết rằng hương vị đó rất dễ chịu, nhưng trong lòng tôi vẫn hết sức bài xích mùi hương của Omega.”
Vương Nguyên khẽ gật đầu, cậu không biết Vương Tuấn Khải có nói những điều này với ai khác hay không, nhưng cậu biết sức nặng của nó trong lòng đối phương.
“Tôi biết cậu rất để ý chuyện này, cho nên tôi không muốn khiến cậu hiểu lầm.” Trên tay Vương Tuấn Khải còn đang được mảnh khăn giấy Vương Nguyên cho hắn, hắn hơi nghiêng đầu qua một bên, lúc nói lời này còn có chút ngượng ngùng, “Cho nên ấy, tôi thật ra vẫn không quá muốn tìm một Omega chung sống, mặc dù nếu như gặp được người thích tôi cũng sẽ không quá để ý em ấy có phải Omega hay không… Ừm, theo tôi thấy thì, mình vẫn hơi để ý chuyện này, tôi cảm thấy tìm Beta là tốt nhất…”
Vương Tuấn Khải hơi cà lăm, hắn vội vã liếc Vương Nguyên, tự nhận là đây là một đoạn tỏ tình kín đáo, cho dù không tính là tỏ tình cũng coi như ám chỉ đi, nhưng Vương Nguyên khi hắn nói xong câu đó lại rút bàn tay để trong áo hắn ra, bình thản nói với hắn: “Ở tầng 4, chúng ta đi thang máy đi.”
“Ồ, được.” Vương Tuấn Khải cũng lấy tay ra, gió lạnh thổi qua mồ hôi dính trong lòng bàn tay, thổi đi độ ấm trong lòng vừa nãy.
Trong tai Vương Nguyên dường như bị một lớp bông che kín, mơ mơ hồ hồ không quá chân thật, bàn tay không biết để nơi nào cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu đang đau khổ, cậu cư nhiên lại đang đau khổ, cậu đột nhiên ý thức được câu hỏi đặt ra cho Vương Tuấn Khải chẳng phải xuất phát từ bình đẳng giới tính gì cả, cậu chỉ muốn biết thái độ và ý nghĩ của Vương Tuấn Khải với mình mà thôi.
Vương Tuấn Khải nói cho mình biết bí mật của hắn, Vương Nguyên vốn định có qua có lại, cắn răng cũng nói cho Vương Tuấn Khải biết bí mật của mình, nhưng những lời khi nãy của hắn như một cây kim đâm vào phá đi dũng khí hết sức mới tích góp lại được, cậu bỗng chẳng dám nói gì nữa, thậm chí còn sợ Vương Tuấn Khải phát hiện mình là Omega hơn cả trước.
“Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi lấy hộp y tế.” Vương Nguyên vào cửa chỉ chỉ ghế sa lon, chiếc áo mượn Vương Tuấn Khải còn đang nằm trên đó, Vương Nguyên có chút lúng túng cầm đồ để sang một bên: “À.. cái áo này đợi khi nào tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”
“Không sao, tôi cũng không mặc nó vội.” Vương Tuấn Khải sau khi ngồi xuống nhìn chung quanh, đây là một căn nhà trọ rất nhỏ, hắn cũng không biết căn phòng ngủ duy nhất trong căn hộ này rộng bao nhiêu, nhưng cũng đủ hai người ngủ đi, tại sao Vương Nguyên lại đột nhiên phải chuyển ra đây? Vương Tuấn Khải có một suy đoán không tốt lắm, nhưng hắn lại không dám trực tiếp hỏi Vương Nguyên.
“Đưa tay ra.” Vương Nguyên mang hộp y tế đến, giấy băng trên tay Vương Tuấn Khải đã bị máu thấm một mảng lớn, đã hơi chảy ra ngoài, Vương Nguyên nắm tay hắn bóc khăn giấy ta, trong nháy mắt suýt nữa thì hít thở không thông.
Huyết dịch tươi mới mang theo chất dẫn dụ nồng nặc của Alpha như thủy triều ập vào mặt, Vương Nguyên run rẩy buông tay Vương Tuấn Khải ra xoay người lục hộp thuốc, hốt hoảng thật lâu mới lôi ra một chai nước muối sinh lí. Vết thương trên tay Vương Tuấn Khải không tính là lớn, nhưng hình như bị rách hơi sâu, dùng giấy bịt lại lâu như vậy vẫn không thể cầm máu hoàn toàn, Vương Nguyên khi nãy nhìn thấy Vương Tuấn Khải bị thương quá mức kinh hãi, căn bản không để ý đến chuyện huyết dịch tản mát ra mùi hương, nhưng vào lúc này đầu óc lại đang thanh tỉnh, vết thương này lại cách rất gần, Vương Nguyên nhìn trên tay Vương Tuấn Khải còn đang không ngừng nhỏ ra máu tươi sắp phát điên, cậu dùng nước muối liều mạng rửa vết thương đi, chậm chạp hít thở gấp gáp.
Mùi vị này khiến cậu sa vào cơn nghiện như ma túy vậy, khiến cho cậu mất khống chế, khiến cho cả người không còn chút sức lực nào, trong bụng có một cảm giác kỳ quái chạy tán loạn chưa bao giờ trải qua, có chút xa lạ, có chút vi diệu, Vương Nguyên không phân được đây là cảm giác như thế nào, chỉ biết mình nên cách mùi hương này xa ra một chút.
Cậu nhanh chóng khử độc rồi băng vết thương của Vương Tuấn Khải vào, thở ra một hơi thật sâu.
“Giờ không còn sớm nữa, anh về nhanh đi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.” Vương Nguyên mở cửa cho Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải nói “Cảm ơn”, hắn liếc nhìn thời gian, đã trễ thế này rồi, sẽ không có ai đến nữa đâu, Vương Nguyên hẳn là ở một mình đi, ít nhất tối nay cậu ấy ở một mình.
“Vậy mai gặp nhé.”
“Ừ, mai gặp.”
Trong tích tắc cánh cửa đóng lại, Vương Nguyên nặng nề chạy vào toilet, cậu mở vòi hoa sen lên, ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, bọt nước lạnh như băng đổ lên khắp người, quần áo dính sát vào cơ thể, vải vóc ướt đẫm bao quanh dáng hình thân thể, Vương Nguyên cúi đầu nhìn hạ thân phấn chấn tinh thần, cảm thấy mình nhất định điên mất rồi.
Vương Nguyên sợ muốn chết, cậu dùng nước lạnh cưỡng chế dập tắt đi ham muốn đột nhiên xuất hiện, mặc đồ ngủ đàng hoàng đem mảnh giấy dính máu và túi rác quăng hết ra ngoài, nhanh chóng tắt đèn bò lên giường.
Cậu nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, trong đầu bây giờ rất loạn, cậu nghĩ tới những lời Vương Tuấn Khải nói hôm nay, nghĩ tới mùi hương dễ chịu của hắn, nghĩ tới phản ứng khiến làm người ta xấu hổ của thân thể mình…
Đầu Vương Nguyên đau muốn nổ tung, cơ thể có chút trống rỗng, cảm giác thiếu đi thứ gì đó, nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu mới phát hiện mình quên đem theo chiếc khăn dính mùi hương của Vương Tuấn Khải tới đây.
Vương Nguyên cảm thấy đây là lúc từ bỏ hương vị này, nó quá nguy hiểm, chất dẫn dụ hít vào trong phổi giống nguy hiểm như thuốc nổ, có thể nổ tung trong người bất cứ lúc nào.
Nhưng Vương Nguyên phát hiện mình không ngủ được, đầu cậu đau muốn nứt ra, suy nghĩ cũng không minh mẫn nữa, thiếu đi chiếc khăn này, cậu làm thế nào cũng không ngủ được. Kim giờ đã chỉ đến số 3, kim giây đi qua một vòng lại một vòng, cuối cùng Vương Nguyên đành chịu thua, đầu váng vất đi chân trần ra phòng khách cầm lấy chiếc áo kia của Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên ôm chiếc áo đó, hô hấp trở nên vững vàng, không lâu sau đó đã ngủ say.
Trong giấc mơ cậu nằm trong một đám mây mềm mại, áng mây này bao lấy cậu từ bốn phương tám hướng, khiến người ta vô cùng an tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.