Nguyễn Ý Tri nấu mì xong, bưng mì đi tới trước mặt Bùi Ngâm Phong:
- Này, ăn đi.
Bùi Ngâm Phong ngây người ngẩng đầu, tiếp nhận chén mì.
Mùi thơm xông vào mũi làm bụng của hắn bất tranh khí kêu lên, cảm giác đói bụng nháy mắt truyền vào đại não.
- Này.. cho tôi?
Nguyễn Ý Tri thương tiếc nhìn hắn:
- Bằng không còn cho ai ăn đâu, chỉ có anh mới cần ăn thực vật.
Bùi Ngâm Phong:
- !
Nguyên lai giết người ma lừa hắn.
Hắn ngượng ngùng cười cười:
- Sao anh lại gạt tôi chứ.
Nguyễn Ý Tri nhướng mày:
- Bởi vì anh dễ gạt thôi.
Bùi Ngâm Phong:
- Được rồi.
Hiện tại hắn không có chút tính tình nào, tóm lại còn sống còn có đồ ăn, Bùi Ngâm Phong quả thực rất hài lòng, vì vậy cũng bất chấp hình tượng bắt đầu ăn.
- Ô ô ô ô, đây là chén mì ngon nhất mà tôi từng nếm qua.
Hắn rưng rưng nước mắt.
Nguyễn Ý Tri:
- Có lẽ chỉ vì anh đói bụng.
- Ô ô ô ô, sau này anh nói gì chính là gì, anh là thần của tôi!
Nguyễn Ý Tri:
- !
Đại khái không cần.
Cũng may đang trong lúc dùng cơm không hấp dẫn sinh vật biến dị khác tới gần, bữa cơm này ăn được vô cùng yên ổn, dù là Bùi Ngâm Phong hay tiểu thiên hổ đều thật hài lòng, một người một hổ ăn thật no, nằm bẹp không muốn nhúc nhích.
Nguyễn Ý Tri thu thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-cuoc-tang-thi-toi-rut-the-thang-va-nuoi-dan-con/3490114/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.