Hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy được thật nổ tung, Nguyễn Ý Tri liếc qua Bùi Ngâm Phong bên cạnh, nếu không phải hắn nhắc tới, mình thật sự đã quên còn có một đám nhị đại hoa tuyệt thế như vậy.
Bùi Ngâm Phong trực tiếp khiếp sợ:
- Vì cuộc sống? Kháo! Trước kia.. anh thật nghèo sao?
Ánh mắt Nguyễn Ý Tri sâu kín:
- Ai nói không phải đây, cần phải nuôi sống chính mình đâu.
- Ha? Người nhà anh đâu? Bọn hắn mặc kệ anh sao?
Ngữ khí Nguyễn Ý Tri thản nhiên:
- A? Tôi không có người thân, là cô nhi.
Bùi Ngâm Phong:
- !
Hắn thật đáng chết a, vì sao phải hỏi ra vấn đề này.
Vẻ mặt đối phương không sao cả, nhưng Bùi Ngâm Phong lại cảm thấy cực kỳ áy náy.
Hắn nhất định chỉ ra vẻ kiên cường.
Ánh mắt Bùi Ngâm Phong tràn đầy vẻ chán nản.
- Thật.. thật xin lỗi, tôi không nên hỏi vấn đề này.
Nguyễn Ý Tri lắc đầu:
- Không sao, tôi sớm đã thành thói quen.
Nhất thời Bùi Ngâm Phong không biết nên nói gì, tuy trước kia hắn cũng có một đoạn ngày khó khăn gian khổ, nhưng từ sau khi bị tìm trở về luôn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Mà đối phương thì khổ cực từ nhỏ tới lớn.
Bùi Ngâm Phong do dự, nhất thời không biết nên nói gì, hắn có chút sợ lời của mình trong lơ đãng lại làm thương tổn người khác.
Nguyễn Ý Tri cảm giác có chút buồn cười:
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-cuoc-tang-thi-toi-rut-the-thang-va-nuoi-dan-con/3488779/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.