Edit: Huongbb
Lục Chinh bị thương không nhẹ, Lãnh Tĩnh không nhịn được đánh giá anh ta một lúc, "Cậu có muốn báo án không?"
Lắc đầu.
"Vậy cậu có muốn nằm viện không?"
"Cậu dùng nhiều thời gian ngẩn ngơ trong nhà để nấu món ăn ngon bồi bổ tớ là được rồi" - Lục Chinh khó khăn kéo kéo khóe miệng bị khô nứt nói.
"Tớ cũng không rảnh. Anh ta có vẻ rảnh đó, để anh ta nấu cho cậu ăn" - Lãnh Tĩnh bĩu môi hất cằm chỉ về phía Địch Mặc.
Lục Chinh theo hướng chỉ của Lãnh Tĩnh nhìn qua, chỉ thấy Địch Mặc nheo mắt nham hiểm liếc mắt nhìn anh ta một cái. Lục Chinh kiên quyết xua tay, "Hay là thôi đi. Cậu có thật bận như vậy không? Tớ bị thương đến thế này mà cậu không thể tự chăm sóc tớ vài ngày sao?"
"Làm thế nào được? Phải dẫn đầu trong lĩnh vực thời trang, mọi người vẫn còn đang mặc váy ngắn của năm nay, mà chúng ta phải chuẩn bị thời trang mùa đông, cậu nói tớ không bận sao? Tuẩn lễ thời trang hầu như sắp bắt đầu, cậu muốn tớ dùng thời gian quý báo của bản thân để chăm sóc cậu? Cậu phải là người nấu món ngon bồi thường cho tớ mới đúng".
Cơ bắp trên người luôn giữ im lặng nãy giờ đang ngày càng siết chặt, trước mặt anh mà còn liếc mắt đưa tình, người người phẫn nộ! Hít sâu một giây, nửa giây-----
"Báo điện tử của > đã đăng bài rồi".
Thời tiết tháng sáu, cũng như mặt Địch Mặc, biểu tình thay đổi thất thường, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-tro-dung-nhu-vay/1898329/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.