“Quay lại, đi đâu vậy?” – nhìn Hàn Băng đi ra ngoài cửa, chị Ngô ngăn cản.
“Không phải định đi đến phòng chị Ngô sao?” – Hàn Băng bối rối.
“Đi thang máy đi. Lúc tôi đi ra ngoài không mang theo thẻ phòng, nhưng thang máy không khóa.” - chị Ngô chỉ kho chứa đồ - “Chồng tôi đi hai bước đã thở hổn hển như bị suyễn vậy, không thể để ông ấy mở cửa cho chúng ta được.”
Đúng là không nên. Phòng của khách sạn Hoàng Tuyền đều là phòng suite, diện tích rất lớn, nếu để một người không khỏe đi từ phòng ngủ ra mở cửa thì đúng là gánh nặng. Nhưng thang máy kia... Hàn Băng có phần không dám bước vào. Lý Đạo đã nói thang máy đó giống như quan tài vậy.
“Đến đây đi.” – Đang do dự, chị Ngô nắm lấy bàn tay Hàn Băng – “Thang máy cũ kỹ, chậm lắm.”
Hàn Băng bị kéo vào không có cơ hội phản kháng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Dáng người chị Ngô mảnh khảnh như thế sao cái nắm tay của chị ấy lại mạnh mẽ và dứt khoát quá vậy!
Thanh máy khá chật, hai người phụ nữ đứng song song phải kề sát vào nhau. Chị Ngô là phụ nữ Giang Nam, vóc dáng nhỏ nhắn, bờ vai gầy còm của chị ta tì vào cánh tay Hàn Băng, cảm giác rất xương xẩu, hơi cấn và còn rất lạnh lẽo.
“Chị Ngô, chị thể hàn sao? Người chị lạnh quá.” – cô ân cần hỏi.
Chị Ngô cười cười: “Đúng vậy đó, lúc còn trẻ thích ăn đồ lạnh, già rồi mới biết hại thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230561/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.