“Uống chút nước cho đỡ sợ đi” - bác sĩ Cát đưa cho Hàn Băng một cốc trà định thần, mùi hương trà ngào ngạt lan tỏa trong không khí thật có tác dụng định thần.
Khi nãy, thi thể kia bất ngờ rơi xuống quả thật khiến Hàn Băng khiếp sợ. Tuy gần đây cô luôn bị nỗi sợ hãi quấy rầy, nhưng cú tấn công đến từ thực thể bất thình lình thế này thật sự kinh hãi quá mức.
Đúng vậy Hàn Băng dùng hai chữ tấn công này bởi vì cô cảm nhận được oán khí từ thi thể kia. Cô gái áo đỏ đang trách cô! Nhưng mà vì sao chứ? Cô mãi không hiểu được.
Thật ra thì lúc đó những người có mặt đều giật mình, nhưng trong số này có một người là cảnh sát, những người khác đều là bác sĩ, y tá đã quen với cái chết; cho nên chỉ có Hàn Băng suýt nữa sợ đến ngất xỉu. Vì vậy, một vị bác sĩ nữ trong đó, chính là người đẹp Cát trước mặt này, đã xung phong dẫn Hàn Băng đến phòng làm việc của mình, định cho Hàn Băng nghỉ ngơi một chút rồi nhờ cảnh sát cử người đưa cô về nhà.
“Cám ơn”. - Hàn Băng cầm cốc trà ấm áp trong tay, cũng vừa hay xua đi cơn lạnh tự đáy lòng
“Chuyện vừa rồi đúng là rất kỳ lạ” - bác sĩ Cát cười nói - “Tôi đã công tác ở bệnh viện mấy năm rồi, trước nay chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe chuyện băng ca đột nhiên bị hỏng. Nếu gặp phải một kẻ gian xảo đòi thưa kiện thì bệnh viện chúng tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-san-hoang-tuyen/3230537/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.