Cõi đời này có thể nói hai chữ "Lên xe"phong cách như vậy, thật giống như lên là cỗ xe thể thao cao cấp mà không phảixe đạp, có lẽ chỉ có người đàn ông trước mặt này thôi.
Hồ Nhất Hạ hồ nghi, tỉ mỉ quan sát xe này, lại tỏ ranhẹ nhàng: "Anh xác định anh sẽ không đạp xe đạp chở em vào trong rãnh cchứ?"
Người họ Chiêm hiển nhiên không có ý định giải thíchvới cô, cười, cực dối trá: "Hiện tại anh lấy thân phận cấp trên ra lệnhcho em, lên xe."
"Nói như vậy, té bị thương thì coi là tai nạn laođộng?"
"È hèm."
Hồ Nhất Hạ bất đắc dĩ, đặt mông ngồi xuống, đôi tay vòngra trước, ôm ngang hông của anh, tuyệt không khách khí. Sống lưng Chiêm DiệcDương cứng đờ, sửng sốt hai giây mới giẫm bàn đạp, nghênh ngang rời đi.
Người họ Chiêm chạy không tính nhanh, nhưng rất ổn,ngoài mặt vẫn là thân hình cao lớn, khí thế tinh anh, nhưng sống lưng cứng ngắclại tỏ rõ anh là người mới học.
Hồ Nhất Hạ chưa từng thấy bộ dáng thận trọng của anh,biết mình sẽ không có nguy hiểm tánh mạng, cô bắt đầu không thành thật rồi, cặpchân lúc ẩn lúc hiện, bắt đầu cà cà lưng anh, vẫn không quên nhạo báng:"Cấp trên đại nhân, ngài chạy xe đạp đi làm việc gì?"
Chiêm Diệc Dương bởi vì cô ở phía sau quấy rối, nêngiọng nói thật công khai đường hoàng như bất kỳ người đàn ông nào khi yêu,"Công việc duy nhất hôm nay: hẹn hò."
Hồ Nhất Hạ lung lay nửa ngày không chiếm được đáp lại,cũng mệt mỏi, thứ nhất tự biết không thú vị, thứ hai gió này quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-quan-khong-the-duoc/1539242/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.