Chiêm Diệc Dương thuận tay kéo cô ra sau lưng, lúc nàyHồ Nhất Hạ rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, hậu tri hậu giác kéo áo khoác choàng lên,cúi gằm đầu làm đà điểu.
Chiêm Diệc Dương quen xử lý những chuyện khó giảiquyến nên sắc mặt cũng không đổi, bảo mấy vị trưởng bối: "Mời và
Ba Hồ không vui, nhìn lên nhìn xuống đánh giá ChiêmDiệc Dương: "Cậu chính là người đàn ông trong điện thoại lúc sáng ư?"
Ba Hồ nhìn như vô cùng phú quyền uy mới vừa nói xongcũng bị mẹ Hồ cướp lời: "Ông không phải nói nhảm sao? Chẳng lẽ trong nhàcòn có người đàn ông khác?"
Quả nhiên khác phái hấp dẫn nhau, mẹ Hồ nhìn thế nàocũng cảm thấy người trẻ tuổi này thuận mắt, cười tủm tỉm đưa cho Chiêm DiệcDương một túi y phục: "Con gái của cô."
Chiêm Diệc Dương thân cao, tầm mắt Hồ Nhất Hạ đều bịcản, nghe được ba mẹ một người đóng vai phản diện một người đóng vai chínhdiện, chỉ muốn che lỗ tai, Chiêm Diệc Dương vẫn che chở cô: "Cám ơncô." Thanh âm khiêm tốn, không hề tựa như bộ dáng khi dễ cô bình thường,Hồ Nhất Hạ càng cảm thấy tức giận, các trưởng bối vừa vào nhà liền đoạt lấy túiy phục, trong đầu buồn bực vọt vào phòng.
Hồ Nhất Hạ trốn vào phòng ngủ khóa trái cửa, rất nhanhthay xong quần áo nhưng chết sống không chịu đi ra ngoài, Chiêm Diệc Dương gõcửa hồi lâu, cũng không ép cô nữa, một thân một mình trở lại phòng khách đốimặt "Thẩm Phán".
"Chú Hồ. . . ." Chiêm Diệc Dương mới vừa mởmiệng đã bị đánh gãy.
"Ai! Gọi tôi Golden." Ba Hồ ngạo mạn vừanói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-quan-khong-the-duoc/1539234/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.