“Vẫn chưa đổi ý hả?” Ôn Dật Hàn gõ gõ ngón tay lên vô-lăng, nét mặt như cười như không.
“Anh biết đấy…”
Mưa ngớt dần, nền trời u ám cũng từ từ hửng lên.
“Tôi muốn một mối quan hệ lâu dài và ổn định…”
“Thế cậu ta cho anh được à?” Ôn Dật Hàn cười khẩy, “Bên nhau không tham lam, chia tay không phiền phức. Tập trung sống trong hiện tại thay vì lo lắng chuyện tương lai, đó mới là cách ta nên nhìn đời.”
“Cậu ấy không cho tôi được thì anh cũng thế mà thôi…” Lâm Lạc Ninh cười chua chát, “Có lẽ anh nói phải, nhưng tôi đâu sống thoáng được như thế.”
“Chắc một vài tháng thì không đủ để anh thay đổi cách sống đâu, nhưng đủ để anh đón nhận tôi đấy.” Xe chầm chầm dừng bánh, Ôn Dật Hàn ghé lại gần và nhìn sâu vào đôi mắt rất trong của anh, “Tình cảm ấy mà, không thể bị trói buộc bởi lí trí đâu…”
“Tôi không phủ nhận rằng anh thực sự đã thay đổi cách nghĩ của tôi rất nhiều, nhưng… bao giờ anh chấp nhận được một mối quan hệ có sự ràng buộc thì chúng ta hẵng bàn lại.” Lâm Lạc Ninh mỉm cười.
Anh biết mình chẳng còn trẻ trung gì, anh sẽ không thể dễ dàng dồn hết tình cảm vô vọng vào một người nữa. Huống hồ liệu trái tim vốn chật chội của anh có còn chỗ cho một người khác hay không?
Có lẽ anh không hiểu được quan niệm về tình cảm của Ôn Dật Hàn, nhưng quả thực gã nói rất phải.
Tình cảm không thể bị trói buộc bởi lí trí.
Anh chỉ gặp lại Tề Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-qua-duong/482155/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.