Quả đúng là thức ăn rất ngon, thử mỗi món một tí thôi cũng thấy no căng bụng.
Thấy anh hạ đũa, gã trêu: “Nếu không tận mắt thấy anh bỏ thức ăn vào miệng, khéo tôi lại tưởng mình tôi ăn hết chỗ này cũng nên…”
“Tôi vốn ăn ít.” Lâm Lạc Ninh đáp hững hờ, không muốn dài lời với gã.
Ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ. Được Ôn Dật Hàn cho phép, phục vụ kéo cửa bước vào, đặt hai bộ áo choàng tắm ngay ngắn cạnh họ rồi lui đi.
Lâm Lạc Ninh khẽ cau mày nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Ôn Dật Hàn ngắm nghía áo choàng, ra chiều suy tư. “Nhà hàng này hiểu ý tôi thật…”
Thấy Lâm Lạc Ninh sắp sửa sầm mặt thì gã cười rồi thong thả giải thích: “Chuẩn bị cho khách tắm suối nước nóng đấy…”
“Suối nước nóng ư?”
“Ừ, ở hậu viện của nhà hàng này có xây suối nước nóng nhân tạo để thực khách xuống thư giãn sau bữa ăn…” Ôn Dật Hàn dừng lời một thoáng, nhìn anh. “Anh không muốn tắm phải không?”
“Phải, tắm cùng anh thì tôi chẳng thèm đâu.” Biết gã sẽ không đi quá giới hạn, Lâm Lạc Ninh cũng đổi giọng bông đùa.
Ôn Dật Hàn chẳng những không giận mà còn cười, “Tại sao anh lại có thành kiến với mỗi mình tôi như thế?”
Căn phòng đột nhiên lặng phắc.
“Tôi không thích đàn ông.” Lâm Lạc Ninh thở dài, nét mặt cũng giãn ra. “Chỉ có… cậu ấy là ngoại lệ.”
Ôn Dật Hàn không đáp lời anh, chỉ mỉm cười như cũ.
“Thế nên mong anh đừng lãng phí thời gian với tôi làm gì.” Lâm Lạc Ninh nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-qua-duong/482152/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.