Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy người lần lượt giải tán, Trình Hồng Vũ ra quầy thanh toán, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Tu Thần.
Thẩm Tu Thần uống một chút rượu, đã ngà ngà say, dựa vào người tôi chợp mắt.
Tôi cử động, muốn rũ cậu ta xuống.
Cậu ta níu lấy ống tay áo tôi, hơi tủi thân nói: “Dung Xuyên, hai đêm rồi tôi không ngủ.”
“Hôm nay lúc anh gọi điện cho tôi, tôi đang chuẩn bị đi nằm.”
Tôi đứng dậy, lấy một chiếc ly sạch tự rót rượu cho mình.
Rượu không nặng lắm, vị khá ngon, tôi nhấp hai ngụm rồi đáp: “Cậu có thể không đến.”
Cậu ta nhún vai: “Cho tôi một ly được không.”
Tôi rót thêm một chén, cúi người đưa cho cậu ta, Thẩm Tu Thần nắm tay tôi, thuận thế ghé vào tai tôi, cười nói: “Chỉ cần là anh mời, tôi nhất định sẽ đến.”
Hơi nóng từ môi cậu ta phả vào tai tôi, lẫn với mùi rượu, vừa quyến rũ lại vừa mờ ám.
Cậu ta nói, tại sao cứ luôn trốn tránh tôi, anh cũng có cảm giác với tôi, đúng không.
Cậu ta nói, Dung Xuyên, sao chúng ta không thể thử một lần chứ.
Tôi nghiêng đầu, tránh hơi thở của cậu ta.
Cậu ta kéo tay tôi đặt lên ngực mình, cách áo len tôi vẫn cảm nhận được đầu nhũ của cậu ta dần dần cương lên.
Giọng nói của cậu ta ngày càng nhẹ, mang theo ý dụ dỗ: “Anh có thể ngậm lấy tôi, cắn xé tôi, nhìn tôi rên rỉ dưới thân anh. Tôi không thua kém gì những người bạn giường trước đây của anh.”
Dung Xuyên, đủ rồi.
Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-qua-duong/269062/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.