Hôm đó Thẩm An Nhược quay về nhà, uống hai viên aspirin trị đau đầu và hai viên an thần rồi lăn ra giường ngủ luôn, quần áo cũng không thèm thay. Đến khi cô bị tiếng chuông cửa chói tai làm cho thức giấc, miễn cưỡng mò dậy thì mới biết trời đã tối hẳn, đứng trước cửa nhà cô là Hạ Thu Nhạn với vẻ mặt đầy lo lắng. “Tại sao cậu lại tắt điện thoại? Tại sao tớ bấm chuông đến tận năm phút cậu mới mở cửa?” Hạ Thu Nhạn thấy cô không sao thì nổi giận đùng đùng, miệng nói liên thanh. “Cái chuông cửa này tiếng khó nghe quá, tớ phải đổi cái khác mới được. Cậu thấy tiếng chim hót thế nào?” “Thẩm An Nhược!” “Xin cậu đấy, đừng hét nữa, giọng của cậu cũng khó nghe quá đi mất. Cậu đến đây làm gì thế?” Thẩm An Nhược thấy cơn đau đầu hình như vẫn chẳng đỡ đi chút nào. “Giang Hạo Dương gọi điện cho tớ, bảo tớ đến xem cậu thế nào. Anh ấy nói không liên lạc được với cậu.” Chẳng hiểu sao khi cô nghe cái tên ấy lại cảm thấy có chút lạ lẫm, hình như đã quá xa xôi, nhưng vẫn thấy lòng đau nhói. Thẩm An Nhược không nói gì. “Hai người bọ cậu lại sao thế? Suốt ngày cãi cọ gây chuyện, không thấy mệt à?” “Không có gì đâu, về sau sẽ không cãi nhau nữa. Cậu nói với anh ấy giúp tớ là tớ không sao, điện thoại của tớ hỏng, tớ cũng không muốn nói chuyện với anh ấy. Thu Nhạn, để hôm khác tớ tâm sự với cậu nhé, hôm nay tớ mệt.” Hạ Thu Nhạn vốn nghĩ rằng hai người họ lại cãi nhau nên cũng không để ý, nói dông dài một lúc rồi nấu cho Thẩm An Nhược bát mì, lát sau thì ra về. Thẩm An Nhược cũng không ngủ thêm được nữa bèn tìm đĩa DVD phim hài để xem. Phim Chuyện văn phòng là một bộ phim của Liên Xô cũ, cặp đôi nam nữ oan gia này ngay từ lần đầu gặp mặt đã không ưa nhau, cả ngày chỉ cãi nhau, đánh nhau chí chóe không ngừng, cuối cùng lại về bên nhau, cô rất thích bộ phim này, ngày trước vừa xem vừa cười ngặt nghẽo, cảm thấy cãi nhau cũng hết sức ngọt ngào, vậy mà giờ đây lại thấy đắng ngắt trong miệng. Một cuộc hôn nhân suốt ngày chỉ có cãi cọ, cuối cùng cũng sẽ có khi cảm thấy mệt mỏi chán chường. Cãi mà chúng ta thường xem, vĩnh viễn chỉ là ‘Hoàng tử và công chúa từ đó sống hạnh phúc bên nhau.’ Còn sau đó thì sao, ai mà biết được? Còn phim Xuất thủy phù dung1, nam nữ nhân vật chính vừa gặp đã cãi nhau đánh nhau, nhân vật nam chính ban đầu còn ra sức hành hạ cô, cuối cùng lại trở nên vô cùng hòa hợp. Xuất thủy phù dung1: Một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2010, nội dung chính kể về nhân vật La Kiều mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô được những người dân trên đảo Trường Châu nuôi dưỡng và hết lòng thương yêu, tuy vậy cô mang nặng mặc cảm và sống rất bi quan. Kiều bị phụ tình nên cô tuyệt vọng nhảy xuống biển định tự tử, may thay cô cho rằng mình nhìn thấy ‘Thủy Thượng Quan Âm’ vốn là một vị thần trong truyền thuyết, Kiều tin rằng một khi nhìn thấy vị thần này thì cô đã có siêu năng lực. Vì thế Kiều tự tin đăng ký tham gia giải bơi lội ‘Hoa sen hé nở’ tổ chức tại Hồng Kông, thậm chí cô còn bắt cóc luôn anh chàng vận động viên vô địch về bơi lội của Hồng Kông là Quách Chí Viễn để về huấn luyện cho đội. Trong thời gian luyện tập, hai người đã phải lòng nhau. Thực ra trong tất cả các bộ phim, hạnh phúc đều rất ít, chia cách thì dài, còn chúng ta thường chỉ vì vài phút giây ngọt ngào của hạnh phúc ngắn ngủi mà quên đi hai tiếng khổ đâu trước đó. Lại xem đến bộ phim Chuyện cũ ở Philadelphia2, là phim Catherine Hepburn đóng cách đây sáu mươi năm, trong phim đó, cô gái giàu có đang chuẩn bị kết hôn, cuối cùng lại yêu một người khác, rồi tái hôn với chồng cũ, trước đây bọn họ vì say rượu và bạo lực gia đình mà chia tay nhau, nhưng họ vẫn không sợ lại giẫm lên vết xe đổ mà quay về bên nhau… Thật kì lạ, bộ phim mà trước kia khiến cô luôn vui vẻ thì giờ đây xem lại nó, cô chỉ thấy hồ nghi. Cô tua nhanh bộ phim, nửa tiếng đã xem xong, hết phim này đến phim khác, đầu óc mặc dù mơ mơ màng màng, ý thức cũng không rõ ràng nữa nhưng vẫn không hề buồn ngủ. Chuyện cũ ở Philadelphia2: Bộ phim nói về một phụ nữ nổi tiếng, Tracy Samantha Lord Haven, vướng phải những rắc rối khi đang chuẩn bị kết hôn với một doanh nhân buồn tẻ thì cùng một lúc, người chồng cũ và một chàng phóng viên quyến cũ xuất hiện. Đây được xem như bộ phim kinh điển của thể loại hài kịch hôn nhân, một dòng phim khá thời thượng vào những thập niên ba mươi, bốn mươi, với mô típ một cặp đôi đã ly dị, có những mối quan hệ mới nhưng cuối cùng lại tái hôn và sống hạnh phúc. Không ngờ có cũng có bộ phim Bác sĩ hóa thân, đây là phim trong bộ sưu tập của Ingrid Berman. Bình thường Thẩm An Nhược không hay mua thể loại phim u ám này. Cô chỉ xem phim có kết thúc có hậu. Nhớ lần cuối xem phim Bác sĩ hóa thân trên tivi là cách đây mười mấy năm. Dù phim từ nửa thế kỷ trước nhưng âm thanh hình ảnh vẫn thuộc hàng bom tấn, không chỉ tấn công thị giác người xem mà còn căng thẳng đến ngạt thở. An Nhược sợ quá nên tắt đi. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, căn hộ dành cho người độc thân nhỏ xinh này cô mới thanh toán hai tháng trước, vì bạn cùng phòng trong kí túc xá của công ty thường hay đưa bạn trai về ở qua đêm khến An Nhược cảm thấy rất khó xử. Khi đó cô và Giang Hạo Dương cũng đang trong giai đoạn vui vẻ, Giang Hạo Dương nói với cô: “Em ngốc quá, căn hộ của bọn anh đến tháng Ba là có thể bàn giao rồi. Em cố nhẫn nhịn bọn họ thêm mấy ngày nữa là có chỗ để ở thôi.” Thẩm An Nhược nói: “Ôi, ai muốn đến ở chỗ anh chứ. Giá nhà bây giờ đang cao chót vót thế này, chỉ cần đầu tư một chút nhất định sẽ có lợi.” “Anh thật có phúc, bà xã của anh chưa cưới mà đã biết lo lắng quán xuyến gia đình rồi.” “Anh bớt tự mãn đi, em phải tìm một chỗ ở cho mình đã, về sau nếu anh mà làm em bực mình em sẽ dọn về đó ở một mình, không cần anh nữa.” Cô xoa trán, cố gắng gạt những chuyện cũ ra khỏi đầu. Chia tay là điều đúng đắn, một thời gian dài gần đây, trước mặt mọi người cô vẫn là một cô gái bình tĩnh chín chắn, nhưng riêng trước mặt Giang Hạo Dương lại nóng nảy thiếu kiên nhẫn vô cùng, lần nào cãi nhau xong cũng cảm thấy rất hối hận, lại dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, cứ như thế này mãi, chỉ sợ bản thân không thể phân biệt phải trái đúng sai để điều chỉnh, trở thành một nữ Jack Hyde thứ hai. Bên ngoài trời đã hửng sáng, hóa ra chỉ cần hai ngày đã có thể đảo ngược đồng hồ sinh học. An Nhược tự ép mình đi tắm rồi đi ngủ, sau khi dậy dọn dẹp phòng mình cẩn thận, đến cửa sổ cũng lau chìu sáng bóng như gương, cô bèn tới tiệm cắt tóc rồi đi shopping mua mấy bộ đồ mới. Thế này thật tốt, sang ngày mai, cô lại có thể trở thành một Thẩm An Nhược nữ tính, dịu dàng xinh đẹp đồng lòng người, trước sau như một. Ngày tiếp theo, cô không trốn được Giang Hạo Dương nữa, anh gọi điện trực tiếp tới máy bàn của công ty. Thẩm An Nhược thấp giọng nói: “Để em gọi lại cho anh.” Rồi cầm điện thoại tới phòng vệ sinh. Đây là câu trước đây Giang Hạo Dương nói nhiều nhất. Cô không muốn anh gọi tới kí túc xá của trường đại học, sợ bạn bè cùng kí túc sẽ hỏi han phiền phức, vì thế đều là cô chủ động gọi điện. Anh sợ cô tốn quá nhiều tiền điện thoại, vì thế sau vài câu sẽ nói: “Để anh gọi lại cho em.” Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ hai người đang yêu nhau, bây giờ nhớ lại, thực ra lúc đó cũng đã có thể coi như thế rồi. Điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia rất lâu không thấy nói gì, Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy lo lắng, nếu anh lại nói: “Chi bằng chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi” thì những gì cô tự dựng lên suốt hai ngày qua chẳng phải lại tan thành mây khói sao, may mà anh không nói gì, có lẽ anh cũng cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này. Im lặng rất lâu, Thẩm An Nhược thở dài, bình tĩnh mở lời: “Giang Hạo Dương, em đã suy nghĩ rất kĩ, lần này không muốn làm theo cảm tính nữa, từ trước đến giờ anh không thích dây dưa, em cũng muốn là người giải thoát cho cả hai, chúng ta cùng giữ thể diện cho nhau đi.” Đầu dây bên kia vẫn không hề nói gì, cô lại nói tiếp: “Cảm ơn anh đã đối tốt với em trong suốt những năm qua. Anh bảo trọng nhé!” Thực ra trong khoảnh khắc đó, cô rất muốn nói: “Giang Hạo Dương, dạ dày của anh không tốt, về sau đừng uống nhiều rượu như thế nữa.” Lời nói tới đầu môi chợt nuốt ngược vào trong. Cô nhớ tới một câu chuyện, lúc người chồng vừa mới ly hôn chuẩn bị ra khỏi nhà, xuống tới cầu thang ngẩng lên nhìn thấy người vợ đang phơi khăn trải giường trên ban công, bỗng nhiên thấy không nỡ bèn quay trở lại, câu chuyện lại cứ thế tiếp tục. Còn cô, lần này nhất định sẽ không quay đầu lại nữa. Có lẽ trôi qua rất lâu, mà có khi cũng chỉ vừa qua một giây, lúc đó cô đã hoàn toàn mất khái niệm về thời gian. Giang Hạo Dương ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Em cũng bảo trọng, tự chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé.” Cô nghe loáng thoáng thấy có tiếng anh thở dài, tựa hồ mệt mỏi tới cực điểm, mà cũng tựa như vừa trút được một gánh nặng. Nhưng những chuyện đó giờ đây đã không còn liên qua đến cô nữa. Buổi chiều, Thẩm An Nhược đang sửa lại biên bản cuộc họp thì nghe thấy đồng nghiệp Lâm Lệ Tinh cùng trưởng phòng Trương Hiệu Lễ đang tranh luận kịch liệt, làm đứt mạch suy nghĩ của cô. Lâm Lệ Tinh đã vào công ty được hơn mười năm, là cán bộ lâu năm của tập đoàn Chính Dương, nhưng lại là cấp dưới của Trương Hiệu Lễ, thời gian công tác không kém là bao so với ông. Thì ra, Trương Hiệu Lễ giao cho chị ta một công việc mới, còn Lâm Lệ Tinh khăng khăng cho rằng khối lượng công việc quá lớn, chị không thể ngày nào cũng tăng ca, nói qua nói lại mãi đành nhờ người của bộ phận nhân sự điều thêm nhân viên tạm thời tới giúp sức. Sếp Trương có vẻ không hài lòng, còn Lâm Lệ Tinh vẫn tiếp tục tranh cãi: “Tôi về nhà còn phải chăm sóc chồng con. An Nhược chưa ràng buộc gì, vẫn nhàn nhã nhất, tại sao không để cô ấy làm.” “Công việc này không phải là nhiệm vụ của An Nhược.” “Việc của tôi cũng không chỉ có mỗi việc này.” “Đây là nhiệm vụ cấp trên giao phó, không phải thứ để đem ra thương lượng với cô.” Hai người cùng nói một lúc, không khí vô cùng căng thẳng, những người khác trong phòng đều không dám ho he nửa lời. Thẩm An Nhược tranh thủ lúc hai người im lặng, khẽ nói: “Trưởng phòng, tôi có thể cùng làm với chị Lâm.” “Vậy được, để Lệ Tinh làm chính, An Nhược có thời gian rảnh thì trợ giúp. Nhưng công việc của phòng kế hoạch vẫn phải hoàn thành đó.” Tranh luận một hồi cuối cùng cũng giải quyết xong. Sau khi hết giờ làm, Thẩm An Nhược sắp xếp lại bàn làm việc, hoàn thành xong công việc trong ngày, lên kế hoạch cho ngày mai, đang chuẩn bị ra về thì nghe thấy trưởng phòng Trương gọi: “Thẩm An Nhược, lại đây.” Sắc mặt của ông rất xấu. Thẩm An Nhược từ trước đến giờ rất tôn trọng người này, năm ngoái ông tự mình phỏng vấn cô, cho cô cơ hội được làm việc tại Chính Dương, tự tay dạy cho cô tất cả, còn đưa cô từ công ty con về tổng công ty, ngày thường luôn đối với cô như người anh, người cha trong nhà. Trương Hiệu Lễ nói: “Cháu vừa quen Lâm Lệ Tinh đúng không? Cháu không biết tính cô ta thế nào sao? Cháu nên hiểu rằng hôm nay cháu giúp cô ta, cô ta không hề cảm kích mà lại nói cháu là người thích thể hiện đó.” Thấy Thẩm An Nhược không nói gì, ông lại nói tiếp: “Cháu cũng nên biết, chú rất không hài lòng với công việc dạo gần đây của cô ta, nhất là chuyện cô ta ỷ là nhân viên cũ, đến cả sếp ít tuổi hơn cũng không thèm coi trọng. Hôm nay chú muốn mượn chuyện này để chỉnh đốn lại cô ta. Chẳng lẽ cháu không hiểu điều đó sao? Lẽ nào chú phải khen ngợi vì con dao hai lưỡi của cháu?” Ông phê bình, An Nhược rất nhẹ nhàng, vì thế cô chỉ biết cúi đầu im lặng. “An Nhược, lòng tốt phải biết đặt đúng chỗ, cháu luôn luôn thông minh lại nhạy cảm, vậy mà hôm nay bất cẩn quá. Công việc không nằm ở chỗ phải làm thật nhiều, đối với lãnh đạo mà nói, trong vòng một tháng cháu chỉ làm một công việc giống nhau vẫn hơn người ngày ngày bận rộn tối mắt quay đi quay lại với những công việc tầm thường, vô vị. Nếu cháu muốn sau này có thể tiếp tục phát triển thì hãy nhớ câu này của chú. Còn nữa, hôm nay cháu giúp Lâm Lệ Tinh, lần sau nếu cháu không giúp cô ta, cô ta nhất định sẽ chủ động tìm đến. Cháu cứ đợi mà xem.” “Chị Lâm chẳng qua cũng chỉ là người khẩu xà tâm phật thôi ạ.” Thẩm An Nhược không nhịn được, thanh minh thay cho Lâm Lệ Tinh. “Thẩm An Nhược, cháu xem, chú vừa nói lòng tốt của cháu phải đặt đúng người đúng chỗ, cháu ngốc quá. Chú đang giận Lâm Lệ Tinh, cháu lại nói đỡ cho cô ta, chú nghe có lọt tai hay không? Chú lại càng tức giận hơn, có khi lại giận cá chém thớt liên lụy sang cả cháu. Lâm Lệ Tinh là cấp dưới của chú đã mười năm, mặt tốt mặt xấu của cô ta chú hiểu hơn cháu nhiều. Cháu bình thường thì ít nói, cái lúc không cần cháu nói thì cháu lại nhiều lời. Còn nữa, cháu xem lại phần mở đầu bản tổng kết hôm nay của mình, nếu chỉ một câu có thể giải thích rõ ràng, lại không quá quan trọng thì cháu viết thành hai đoạn. Thẩm An Nhược, cháu đã làm một câu chuyện đơn giản trở thành phức tạp, lại nhìn người và nhìn nhận sự việc phức tạp thành một thứ quá đơn giản. Chú biết nói với cháu như thế nào nữa đây?” “Cháu xin lỗi, trưởng phòng.” Thẩm An Nhược cảm thấy chẳng biết nói gì hơn. “Chú chỉ muốn tốt cho cháu, cháu là người thông minh, chắc sẽ hiểu. Ở đây không có người ngoài, những lời chú nói cháu nghe thôi là đủ rồi. Cháu đang không vui có đúng không, rõ ràng là nên khen ngợi biểu dương, kết quả là lại bị giáo huấn?” “Không ạ, chú nói rất đúng.” Thẩm An Nhược ngoan ngoãn. Trương Hiệu Lễ thở dài: “Với bộ dạng này của cháu, chú chẳng biết nói gì hơn nữa, nếu cháu học được của Lâm Lệ Tinh một chút cũng tốt. Cả ngày hôm nay trông cháu không được khỏe, nếu thấy không thoải mái chỗ nào thì đi bệnh viện khám xem sao, chú cho cháu nghỉ một ngày.” “Dạ không, chỉ là sáng nay trên đường đi làm cháu nhìn thấy một con chó nhỏ bị xe cán chết, vì thế tâm trạng không tốt lắm.” Trương Hiệu Lễ bật cười: “An Nhược, không phải trước đây cháu nói mình ghét động vật đấy sao.” “Chú, ghét là một chuyện, đồng cảm lại là một chuyện khác. Cháu nhìn thấy cảnh đó cảm thấy rất buồn.” Liền mấy buổi tối, Thẩm An Nhược đều ở lại công ty tăng ca giúp Lâm Lệ Tinh. Để triển khai thiết lập thông tin dữ liệu cho hạng mục này phải tìm kiếm tư liệu trong mười năm trở lại đây, ngoại trừ vài năm gần đây, những tư liệu trước kia đều không có kho lưu trữ dữ liệu điện tử, đành xuống phòng tư liệu tra trong từng bộ hồ sơ, vô cùng phiền phức. Tối nào cứ tới bảy giờ hơn là Lâm Lệ Tinh lại tìm cớ về trước, để một mình Thẩm An Nhược làm quần quật tới mười rưỡi. Cô rất thích công việc này, phải hết sức tập trung, mặc dù không phải động não nhưng cũng chiếm hết thời gian rảnh của cô, sau khi về nhà tắm rửa, cơn mệt mỏi liền kéo tới, đến khi mở mắt ra đã là sáng hôm sau rồi. Cô chỉ mất ba buổi tối là làm xong công việc, tới tối thứ Sáu lại thấy buồn chán không biết tối nay nên làm gì. Cô đang định gọi điện hẹn Hạ Thu Nhạn đi xem phim, không ngờ điện thoại đã reo vang, là số máy lạ. Nhấc máy lên nghe thì giọng đàn ông vang bên tai: “Nếu tối nay cô Thẩm chưa có hẹn, có thể đi ăn cùng tôi được không? Tôi là Trình Thiếu Thần.” **** *** Sáu giờ tối, Thẩm An Nhược bước ra khỏi cửa công ty, sau đó chỉ một lúc, Trình Thiếu Thần đã lái xe đến trước mặt. Anh lịch sự xuống xe giúp cô mở cửa. “Cô thích ăn gì? Muốn đi đâu?” Trình Thiếu Thần vừa khởi động xe vừa hỏi. “Lần này để tôi mời anh.” Thẩm An Nhược vẫn còn nhớ câu nói hôm trước. “Được, cô mời, tôi trả tiền.” Thẩm An Nhược còn đang nghĩ cách đáp lại, Trình Thiếu Thần đã cười khẽ: “Không nên tranh quyền trả tiền của cánh đàn ông, đây là phép lịch sự của một thục nữ.” Cô chỉ biết im lặng. Anh lái xe rất chăm chú, ít khi nói chuyện, thỉnh thoảng mới buông vài câu nhưng cũng không ngoảnh mặt qua, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Thẩm An Nhược ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chăm chú nhưng vẫn có cảm giác hình như thỉnh thoảng anh đang liếc nhìn về phía mình. Cảm giác về sự hiện diện của người này rất mạnh mẽ. Hai người họ tới quán ăn Tứ Xuyên do Thẩm An Nhược đề nghị, Trình Thiếu Thần ăn rất ít, phần lớn thời gian đều ngồi nhìn Thẩm An Nhược. “Món cá ở đây rất ngon, bình thường không cho phép gói mang về đâu. Anh không nếm thử một chút à…? Anh không ăn được cay sao?” “Tôi thường ăn tối rất muộn, bây giờ vẫn chưa thấy đói.” Cuối cùng Trình Thiếu Thần cũng cầm đũa lên, gắp một miếng cá, vừa nhìn mỡ chảy xuống vừa nói: “Tôi rất ít khi thấy phụ nữ các cô dám ăn những thứ đồ ăn nhiều dầu mỡ như thế này. Mấy đồng nghiệp nữ của tôi một chút đồ cay thôi cũng không dám, sợ nổi mụn, đồ có dầu mỡ lại càng không động vào.” “Đó là những người phụ nữ tinh tế. Maslow nói, con người phải thỏa mãn những nhu cầu cơ bản mới có thể theo đuổi mức độ hưởng thụ cao hơn, tôi giống như các quốc gia đang ở giai đoạn đầu của việc xây dựng xã hội chủ nghĩa, được no bụng vẫn quan trọng hơn bề ngoài đẹp đẽ.” Trình Thiếu Thần bật cười: “Cô học kinh tế đúng không?” “Quản lý.” Hai người vừa ăn vừa thỉnh thoảng tán gẫu vài câu. Sách dạy giao tiếp có nói, với những người không quá thân quen, chủ đề thời tiết là chủ đề an toàn nhất, vì thế hầu như hai người cũng chỉ nói về thời tiết khí hậu, từ chuyện những ngày lạnh nhất ở phía Bắc, mùa mưa ở miền Nam cho đến sương mù ở Luân Đôn hay vòi rồng ở phía Tây nước Mỹ. Hồi còn học trung học An Nhược rất giỏi môn Địa lý, cô đoán trình độ của Trình Thiếu Thần cũng không tồi. Ngày hôm đó Thẩm An Nhược ăn rất nhiều, cá hấp. Phu thê Phế Phiến3 và tôm đồng, hầu như chỉ có một mình cô ăn, Trình Thiếu Thần động đũa rất ít khiến An Nhược cảm thấy hơi bất lịch sự. Phu thê Phế Phiến3: Một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, ăn lạnh, bao gồm thịt bò và lòng bò cũng rất nhiều loại gia vị khác nhau, tất nhiên có cả loại ớt đặc trưng của Tứ Xuyên. Khác với tên gọi của nó, món ăn này rất ít khi sử dụng phổi bò. ‘Phế’ là phiên âm của phổi trong tiếng Hán. “Nhìn cô gầy gầy mà dạ dày không nhỏ nhỉ.” Nét mặt của Trình Thiếu Thần có vẻ thích thú, hình như anh thích ngắm cô ăn hơn là ngồi ăn. “Anh đang khen hay đang chê tôi vậy?” “Tất nhiên là khen rồi, tại sao cô không hiểu nhỉ? Một người con gái có khẩu vị tốt khiến cho người khác luôn cảm thấy vui vẻ.” Trình Thiếu Thần khẽ nhếch môi để lộ lúm đồng tiền. Dường như anh không hề cười, nhưng trong ánh mắt thì vẫn rất vui vẻ. Cách biểu lộ tình cảm của người đàn ông này thật sự rất khó đoán. Thực ra anh ăn uống rất lịch sự, lúc ăn cơm không bao giờ gắp nhiều đồ ăn, khi ăn cũng không hề phát ra tiếng động. Thẩm An Nhược thầm phục anh sát đất. Có lẽ anh ấy không thích ăn đồ Tứ Xuyên, vậy mà lại đưa mình đi. An Nhược vừa cảm động vừa thấy có lỗi. Về sau hai người cũng không bao giờ đi ăn đồ Tứ Xuyên nữa, nhưng cuối cùng Thẩm An Nhược vẫn không hiểu Trình Thiếu Thần có thật sự không ăn được đồ Tứ Xuyên hay không, vì lúc đi ăn cùng người khác, anh cũng chỉ ăn được vài miếng. Thực ra Thẩm An Nhược mới là người không thể ăn được đồ Tứ Xuyên, hai ngày sau cô phát bệnh đau dạ dày. Hôm đó, Hạ Thu Nhạn đến chỗ cô ăn cơm, thế mà cuối cùng phải giúp cô xào rau nấu cháo. Cô nàng bực bội nhìn Thẩm An Nhược không một chút sức lực đang nằm bò trên giường: “Sao? Cậu lại đi ăn đồ ăn Tứ Xuyên để tự hại chính mình à? Cho đáng đời, đáng đời cái tật hay quên của cậu đi.” “Người cả đời không bao giờ ăn cay như cậu vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cái khoảnh khác hạnh phúc đó, chính nó sẽ giúp tớ vượt qua được những lúc đau đớn thế này.” “Ôi, Thẩm An Nhược à, cậu cứ như đang viết tiểu thuyết gợi dục ấy nhỉ.” “Là ‘gợi tình’, ok? Mặc dù về mặt chữ giống nhau, nhưng ngữ nghĩa thì hoàn toàn khác nhé.”4 Thẩm An Nhược thều thào nói. Gợi tình và gợi dục4: Nguyên bản tiếng Trung ‘gợi dục’ và ‘gợi tình’ giống nhau, chỉ đảo vị trí chữ, vì thế Hạ Thu Nhạn bị nhầm lẫn trong cách dùng từ. “Thẩm An Nhược, mặc dù lúc này trông cậu trắng bệch chẳng khác gì một con ma nhưng suy nghĩ vẫn minh mẫn lắm.” Hạ Thu Nhạn thở dài. Mấy lần cô định nói nhưng lại thôi, cuối cùng chẳng kịp nhắc đến Giang Hạo Dương còn Thẩm An Nhược cũng thầm thở phào. Không ngờ một tuần sau Trình Thiếu Thần lại hẹn cô. Lúc đó đã tan tầm, nhưng công ty An Nhược đang tổ chức hoạt động thể thao, cô đứng giữa đám đông ồn ào, nhận cuộc gọi từ một số điện thoại lạ: “Xin chào, xin hỏi ngòi là ai ạ? Thật sự rất xin lỗi, tôi ở đây nghe không rõ, xin ngài nói to lên một chút.” “Chào cô, tôi là Trình Thiếu Thần.” Thẩm An Nhược thấy hơi xấu hổ, cô phản ứng rất chậm với các con số, vì thế rất vất vả trong việc nhớ số điện thoại của người khác, bình thường thấy nhiều hơn bảy số là thấy bối rối. Cô tới chỗ yên tĩnh hơn, nghe thấy giọng Trình Thiếu Thần vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhưng ngữ điệu lại vô cùng ấm áp: “Nếu ngày mai cô Thẩm có thời gian rảnh, liệu có thể giúp tôi một việc được không?” Giọng của anh rất chân thành, lý do nghe có vẻ đầy đủ, ngày mai là cuối tuần, Thẩm An Nhược cảm thấy thật khó để chối từ. Ngày mai một cặp vợ chồng có họ hàng với Trình Thiếu Thần sẽ đến thành phố Y, Trình Thiếu Thần muốn nhờ An Nhược đón tiếp. Thẩm An Nhược nói: “Vậy còn đồng nghiệp của anh thì sao?” “Bọn họ không phù hợp. Hơn nữa, dì cùng quê với cô, cô không muốn tới làm quen một chút sao?” Khi Thẩm An Nhược cùng Trình Thiếu Thần đến nhà ga đón đôi vợ chồng kia, cô mới hiểu tại sao Trình Thiếu Thần lại phải tìm mình. Người đàn ông tóc đã hoa râm nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, mặc một chiếc áo kểu Tôn Trung Sơn đã bạc màu. Còn dì kia mặc dù mặt mũi hiền lành phúc hậu, tươi cười dễ gần nhưng ăn mặc rất giống một nữ cán bộ chính trị của thập niên tám mươi. Suy cho cùng, những đồng nghiệp sành điệu ở công ty Trình Thiếu Thần chắc chắn sẽ không lọt được vào mắt hai người này, chí có cô ăn mặc giản dị mới có thể lãnh ‘trách nhiệm’ này mà thôi. Hôm đó cô đi giày bệt và áo nhưng trắng, tóc tết gọn gàng, không trang điểm, ăn vận hệt như một sinh viên đại học. Quả nhiên sau khi gặp Trình Thiếu Thần, hai người nhìn thấy An Nhược mắt bỗng sáng lên: “Thiếu Thần, cô gái này được đấy, dịu dàng đoan trang, tốt hơn hai cô gái lần trước cháu đưa về gấp vạn lần. Con mắt nhìn phụ nữ của cháu khá hơn nhiều rồi đấy.” Giọng nói của ông sang sảng, đứng cách mấy mét vẫn có thể nghe thấy được. Ngay lập tức có người quay đầu lại nhìn Thẩm An Nhược, khiến cô ngượng ngùng chẳng biết giấu mặt đi đâu, đành làm vẻ mặt ‘dịu dàng đoan trang’ khẽ mỉm cười. Hai vị này là bạn thân của cha Trình Thiếu Thần, lại chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của anh. Mỗi năm cứ đến khoảng thời gian này họ lại tới thành phố Y chơi, thường thường chỉ cần Trình Thiếu Thần có thời gian rảnh sẽ đi đón hai người. Bọn họ tới chùa Linh An, mất hai giờ đi xe. Bình thường Thẩm An Nhược hay ngồi ghế phụ lái phía trước, cuối cùng bác gái lại kéo cô ra ghế sau trò chuyện, vì thế cô đành đổi chỗ cho bác trai. “Năm đó bác bệnh nặng, bác trai tới chùa Linh An thắp hương cầu khấn cho bác khỏe lại, chỉ cần lành bệnh hàng năm sẽ quay lại tạ lễ, vì thế từ đó đến giờ năm nào hai bác cũng tới đây dâng hương.” Bác gái kể lại chuyện cũ mà mặt mày rạng rỡ, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, trông như trẻ ra vài tuổi. Bác trai đi bộ rất nhanh, bước chân thoăn thoắt, leo núi mà cứ như đi đường bằng. Thẩm An Nhược hỏi khẽ Trình Thiếu Thần: “Bác Lý trước đây là quân nhân à?” “Ừ, ông ấy là bạn chiến đấu cũ của bố tôi, hồi nhỏ, ông ấy quản tôi còn chặt hơn cả bố.” Đang nói chuyện, bác trai đã quay đầu lại nói lớn: “Thiếu Thần, lên đây xem nào, cháu còn trẻ mà thế lực tệ quá!” Rồi quay sang An Nhược dịu dàng nói: “Con bé này, cháu đưa bác gái đi chậm thôi không lại mệt.” Bác gái bám vào tay An Nhược đi phía sau, ríu rít kể chuyện cũ. Hóa ra bác gái đúng là cùng quê với cô, hai người còn học cùng một trường tiểu học, chỉ có điều cách nhau ba mươi năm. An Nhược cảm thấy vô cùng thân thuộc, lắng nghe rất say mê, thích thú. Cuối cùng bà cũng chuyển chủ đề, bắt đầu nói về Trình Thiếu Thần: “Thiếu Thần của bác là một đứa trẻ ngoan, rất lễ phép với người trên, đối với trẻ con lại rất kiên nhẫn. Hồi nó còn nhỏ khi thấy bác ở nhà một mình, sợ bác buồn nên thường xuyên qua thăm bác, còn kể chuyện cười cho bác nghe, giúp bác đi chợ. Lũ con trai cả ngày chỉ biết bắt nạt con gái, Thiếu Thần chẳng bao giờ thèm chơi… Ôi, sau này cô gái nào mà lấy được Thiếu Thần nhất định sẽ rất hạnh phúc. À, phải rồi, gia đình của Thiếu Thần cũng rất tốt, người nhà họ Trình đều hiền lành tốt tính, chắc chắn sẽ không bao giờ bắt nạt con dâu.” Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy bác gái này hệt như một bà mối nghiệp dư, cô phì cười: “Bác à, cháu và Trình Thiếu Thần chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.” “Ôi, cặp vợ chồng nào chẳng bắt đầu từ tình bạn.” Hai vợ chồng già dâng hương vô cùng thành tâm, đỡ nhau cung kính vái lạy. Thẩm An Nhược đứng nhìn họ từ xa, quay sang Trình Thiếu Thần thì thầm: “Một cặp vợ chồng thật hạnh phúc.” Trình Thiếu Thần cũng ghé tai cô nói khẽ: “Thực ra hồi trẻ bọn họ rất hay cãi cọ, lúc càng thẳng nhất còn dùng cả dao.” “Anh đừng nói lung tung, thật vô nhân đạo.” Trình Thiếu Thần cười khẽ, không nói nữa. Một lúc sau lại hỏi: “Cô có muốn vào kia thắp hương cầu khẩn gì không?” “Tôi không tin vào việc này. Tin vào thần linh không bằng dựa vào chính sức của mình. Còn anh, tại sao anh không đi?” “Tôi trước kia cũng đã cầu khẩn rồi, không linh. Vì thế về sau cũng không tin nữa.” Luôn luôn là như thế, có lần thứ nhất, lần thứ hai, chắc chắn sẽ có lần thứ ba, thứ tư. Về sau Trình Thiếu Thần lại hẹn gặp Thẩm An Nhược, cô đều từ chối với vẻ ngượng ngùng, có điều ba lần anh mời thì có tới hai lần cô đồng ý. Dường như ngày thường Trình Thiếu Thần rất bận rộn, chỉ những dịp cuối tuần mới gọi điện hẹn gặp cô. An Nhược cũng không có thú vui hay sở thích đặc biệt, cuối tuần thường đi dạo phố hoặc ở nhà dọn dẹp. Trình Thiếu Thần lại vô cùng rành rẽ chỗ ăn uống vui chơi, An Nhược cảm thấy đi cùng anh rất vui. Thẩm An Nhược vẫn không hiểu cuối cùng Trình Thiếu Thần muốn làm gì. Thẩm An Nhược chỉ biết rõ một điều, phần lớn những người như anh đều không đánh giá cao kiểu người đơn giản như cô. Anh hoàn toàn không có vẻ như đang theo đuổi cô, từ trước đến nay lúc nào cũng rất vô tư, ánh nhìn trong sáng, nét mặt ung dung, lịch sự nho nhã, chỉ trừ tình huống bất ngờ, ngay cả tay cô anh cũng không chạm vào. Lần trước hai người họ cùng ra biển câu cá, lúc lên thuyền, mấy người đi trước làm thuyền lắc qua lắc lại, anh mới đỡ nhẹ lấy eo cô, sau đó thấy cô vẫn sợ không dám bước tiếp bèn nói một tiếng “Thất lễ” rồi bế cô lên, vừa bước qua cầu phao liền lập tức thả cô xuống. Trình Thiếu Thần là một người rất giỏi. Có lúc thấy anh nhận điện thoại, hình như là chuyện công việc, anh nhíu mày, mím chặt môi, gương mặt vô cùng nghiêm nghị, rõ ràng là đang rất không vừa ý nhưng anh vẫn nhẫn nại lắng nghe, đáp lại thường chỉ là một hai câu, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng hòa nhã, hoàn toàn khác với vẻ mặt của anh lúc ấy. Thẩm An Nhược phục anh sát đất, cảm thấy anh rất có tư chất của một nhà lãnh đạo. Thực ra đa phần những lúc đó anh đều cười hối lỗi với cô rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Anh có rất nhiều sở thích, rất am hiểu về vấn đề ẩm thực mặc dù lần nào cũng chỉ ăn rất ít, anh cũng thường đưa Thẩm An Nhược đi đây đó tham quan. Thẩm An Nhược đến thành phố Y đã hơn hai năm những còn rất nhiều nơi mà bây giờ cô mới đặt chân tới. Có lần họ còn tới xem một buổi biểu diễn của sinh viên Học viện Nghệ thuật, những tiêc mục đó hết sức kì dị, hình thức thể hiện cũng vô cùng kì quái, Thẩm An Nhược vốn cho rằng bản thân không đến nỗi không biết thưởng thức nghệ thuật, vậy mà chỉ biết nghẹn họng trố mắt ra nhìn, Trình Thiếu Thần vờ như xem hết sức chăm chú nhưng lúc lên xe thì cười suốt cả quãng đường. Cuối cùng An Nhược cũng tìm thấy điểm chung giữa hai người, bọn họ bên ngoài nhìn rất lễ độ nhưng bên trong thực chất đều không hiền lành gì. Ban đầu hai người chỉ đưa nhau đi ăn rồi anh đưa cô về nhà. Càng về sau, anh dẫn cô ra ngoài chơi, hay đi chung với một nhóm bạn, thông thường đều đi vào ban ngày. Lần nào cũng là anh tới đón cô ở công ty hoặc chỗ cô ở, biết cô không muốn để nhiều người nhìn thấy, vì thế anh thường đỗ xe rất xa, lúc đưa cô về nhà, nếu đã quá muộn thì đưa cô về tận cửa nhưng chưa bao giờ đặt chân vào nhà, thực ra Thẩm An Nhược cũng chưa bao giờ mới anh lên nhà ngồi. Lần đầu tiên anh đưa Thẩm An Nhược tới gặp bạn bè mình, cô bắt gặp những ánh mắt ngạc nhiên nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Thẩm An Nhược cũng lờ mờ hiểu được bọn họ kinh ngạc điều gì, vì những cô bạn gái đi cùng họ, người nào cũng hết sức thời trang, mảnh mai xinh đẹp, từ đầu đến chân đều vô cùng hấp dẫn, nữ tính. Cô thầm nhìn lại mình, mặc dù cách ăn mặc không quá quê mùa, nhưng lại cứng nhắc, như bản phác thảo mới vẽ được một nửa. Ngoại hình của cô vốn trẻ hơn tuổi thực khá nhiều, cuối tuần không phải mặc đồ công sở nên trang phục lại càng giản dị, lúc đi chơi chỉ mặc quần bò đi giầy bệt, áo khoác ngoài rộng rãi, tết tóc gọn gang, ngoài ra chỉ tô một chút son. Hôm đó uống rượu xong, một người cười với anh: “Thiếu Thần chuyển sang ăn cỏ non rồi sao? Cô bé này đã tốt nghệp trung học chưa vậy?” Trình Thiếu Thần cũng cười: “Ngậm miệng lại và uống rượu của cậu đi.” Bạn bè của anh đều rất thú vị, cử chỉ rất đúng mực, cùng lắm chỉ nói đùa vài câu không ảnh hưởng gì lớn, đối với những cô bạn gái bên cạnh, họ đều tỏ ra hết sức tôn trọng, mặc dù các cô muôn hình muôn vẻ, trang điểm đậm nhạt khác nhau nhưng thái độ của họ đối với các cô cũng không khác nhau là mấy, ít nhất trước mặt người khác cũng không bao giờ tỏ ra suồng sã quá mức. Mỗi lần tụ tập, cánh đàn ông hầu như chỉ có từng ấy người, nhưng các cô gái thì thường xuyên thay đổi, rất khó để nhìn thấy một gương mặt quen, hoặc cũng có thể họ đã thay đổi vẻ bên ngoài nên An Nhược không thể nhận ra. Thẩm An Nhược cảm thấy nếu cô bận việc hoặc kiếm cớ bận việc không đến, hay những khi mà Trình Thiếu Thần không hẹn cô, có lẽ anh sẽ dẫn một gương mặt khác đến tham gia cuộc vui, như thế chắc chắn anh cũng có một hàng dài các cô gái đang đợi. Ý nghĩ này bỗng chốc khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm. Lúc ấy mùa đông đã qua, xuân về hoa nở, cả nhóm hay ra ngoại thành du ngoạn, thường là lên núi hoặc xuống biển. Mặc dù Thẩm An Nhược không thích vận động, nhưng những nơi họ đến thường rất đẹp, trời xanh trong vắt, những đám mây trắng bồng bềnh vắt ngang trời, hai bên đường là vườn cây ăn trái, lại đang đúng vào mùa hoa, cây nào cây nấy đều xanh um tươi tốt, hoa đào, hoa hạnh rồi hoa lê trắng ngần như đang cười trước gió xuân, lần nào cũng có cảnh đẹp để ngắm. Thoáng một cái, cô và Trình Thiếu Thần đã quen nhau được hơn nửa năm. Hôm ấy, nhóm bọn họ leo lên tới tận đỉnh núi, cánh đàn ông chơi bài, còn phụ nữ không tham gia nên xòe ô cùng nhau tán gẫu, đa phần đều là bàn về thời trang và tám chuyện trong làng giải trí. Thẩm An Nhược cảm thấy mình chỉ có thể kể tên được tối đa là mười nhãn hiệu thời trang cao cấp, còn những chuyện họ bàn tán với nhau đều là những tin nội bộ, miệng lưỡi họ rất cay độc, dù không biết nhưng cô cũng không muốn giả vờ như mình biết, lại càng không muốn vào hùa nói xấu với họ, vì thế chỉ đành im lặng lắng nghe, không bàn luận gì nhiều, thỉnh thoảng khi câu chuyện trở nên nhạt nhẽo thì cô lại thêm vào vài câu, trái lại còn nhận được sự hoan nghênh, ai muốn làm gì cũng nói với cô một câu: “Chị Thẩm, chị có muốn đi cùng không?” Hoặc trước khi đánh giá chê bai xong một vấn đề đều thêm một câu: “An Nhược, chị cảm thấy thế nào?” Lúc sau người dân địa phương còn tặng họ gạo, rau thịt và cả đồ dùng nấu bếp, còn mang đến mấy thùng nước lớn. Họ bắc bếp và giá nướng ngay trên núi, hai người nông dân đó còn ở lại làm một món gà đắp bùn nướng đến nỗi chân tay lấm lem. An Nhược thấy đám người này quả thực là cao thủ ăn chơi. Hỏi qua một vòng, trong đám đàn bà con gái chỉ có An Nhược tạm coi là biết nấu ăn, những người còn lại bị xua đi làm việc khác, chỉ có cô được giữ lại nấu nướng. Lúc đó trên núi đột nhiên nổi gió, rất khó giữ lửa để nấu đồ ăn, Thẩm An Nhược bị sặc đến nỗi ho liên tục, mặt mũi nhọ nhem, gió thổi làm tóc cô rối tung, dây buộc tóc cũng tuột mất, những lọn tóc cứ lòa xòa trước mắt. An Nhược đành phải một tay xào nấu, một tay giữ tóc, sợ rằng không may có sợi nào rơi vào nồi sẽ làm người khác nuốt không trôi. Lúc đang bận rộn luôn tay luôn chân, đột nhiên có người ngồi xuống giúp cô cột lại mớ tóc rối tung kia ra sau gáy. Cô quay đầu lại nhìn, mỉm cười với Trình Thiếu Thần: “Việc này mà anh cũng biết làm sao?” “Đơn giản thế, ai mà chẳng biết làm. Anh có người bạn là thợ cắt tóc, còn học được từ cậu ta mấy chiêu. Hôm nào có muốn thử một chút không?” “Em không cần, cảm ơn anh. Chỉ sợ lại chẳng dám gặp ai.” Thẩm An Nhược quay đầu tập trung nấu ăn, Trình Thiếu Thần tháo chiếc khăn lụa trên cổ cô, rất thành thạo giúp cô buộc hết tóc lại. Như thế chẳng cần lo tóc sẽ rơi vào nồi nữa, trước đây bản thân cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh chàng này hóa ra lại chuyên nghiệp như vậy, Thẩm An Nhược thực sự rất tâm phục khẩu phục. Hôm đi câu cá, trên biển có gió nhẹ. Chiếc thuyền mặc dù đủ to và vững chắc nhưng vẫn có người bị say sóng. Thẩm An Nhược chăm sóc người đó một lúc rồi quay về đầu thuyền. Ánh nắng rất ấm áp, gió biển đầy hơi ẩm, cô đã chuẩn bị cẩn thận, che chắn từ đầu đến chân, còn thoa thêm bốn năm lớp kem chống nắng, nhàn nhã ung dung dựa vào lan can đầy gió và nắng, không như mấy cô gái nằm trong khoang tàu không dám ra ngoài. Nhóm người đó quả thực có kinh nghiệm câu cá đầy mình, vô cùng thuần thục, nhưng mỗi khi có cá cắn câu lại nhao nhao lên hệt như một đám trẻ con. An Nhược thật không hiểu được bọn học đi chơi để tìm niềm vui cho bản thân, tại sao phải dẫn theo mấy cô gái đó làm gì, rõ ràng là chỉ thêm vướng chân vướng tay phiền phức. Cô hỏi Trình Thiếu Thần, anh đáp: “Ai cũng vậy thì mình cũng đành đem theo thôi. Thực ra anh cũng không hiểu lắm.” Cô cười đau cả bụng, có điều sau đó Trình Thiếu Thần lại nói tiếp: “Em thì không tính là phiền phức, phần lớn thời gian đều rất có ích, lúc không có việc gì thì ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh, cũng có thể coi là bổ mắt.” Thẩm An Nhược cảm thấy anh quen cô quá lâu, đến cả tiêu chuẩn thẩm mĩ cũng hạ xuống. Động tác câu cá của anh trông vô cùng đẹp mắt, anh chăm chú móc mồi câu vào lưỡi câu, vung ra rồi kéo lại, làm liền một mạch, cực kì tự nhiên, khiến An Nhược nghĩ tới một bộ phim cô rất thích River runs through it5, cậu em thứ hai trong phim đó coi việc câu cá như một nghệ thuật, chỉ cần nhìn dáng người cũng đủ thấy mê mẩn. Đó là bộ phim chiếu cách đây mười năm, nụ cười của Brad Pitt khi ấy rạng rỡ, ấm áp hệt như ánh mặt trời buổi sớm. River runs through it5: Một bộ phim của Mỹ, tựa tiếng Việt là Dòng sông nhân chứng cuộc đời. Có điều cũng không thấy Trình Thiếu Thần câu được nhiều cá lắm, có lúc thấy cá quá nhỏ, lại thả về biển, nhìn cô đứng bên cạnh đang cười trộm, bèn nói: “Đi câu cá chỉ để đầu óc thư giãn và tận hưởng cuộc sống yên bình không xô bồ, không quan trọng ở kết quả, cũng như nghệ thuật trà đạo của Nhật Bản, không cần phải qua nhiều bước phức tạp để có trà ngon, nhưng nhờ có việc ấy mới thấy lòng tĩnh tại. Em nói xem, ở đâu mà chẳng mua được một con cá chứ?” Hiếm khi thấy anh dạt dào ý thơ như thế, An Nhược bỗng nghĩ tới Châu Kiệt Luân mỗi khi sút bóng không vào thì thường triết lý: “Điểm mấu chốc của việc đá bóng nằm ở chỗ tư thế phải đẹp mắt, có vào lưới hay không cũng không quá quan trọng”, bèn không nhịn nổi cười lớn. Tối thứ Bảy, Thẩm An Nhược và Hạ Thu Nhạn có hẹn, cả ngày cô đi cùng Trình Thiếu Thần, sau đó anh đưa cô tới thẳng chỗ hẹn. Hạ Thu Nhạn hơi bất ngờ: “Người vừa đưa cậu đến đây có phải là Trình Thiếu Thần không?” Thẩm An Nhược sững người ra một lúc: “Ừ, cậu cũng biết anh ấy sao?” “Gần đây tìm cậu rất khó, thì ra là cậu hẹn hò với anh ấy à? Cậu có đầu óc không vậy, cậu không sợ bị đám công tử ăn chơi lắm tiền đó đùa giỡn sao?” “Cái gì mà công tử ăn chơi lắm tiền chứ? Cậu dùng từ thật khó nghe quá.” “Cậu không biết anh ta là ai sao?” “Giám đốc thị trường của công ty TZ.” “Ừ, mặc dù TZ cũng là một công ty lớn, nhưng đó đã là gì. Người ta là con trai thứ hai của An Khải. Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết đấy.” “An Khải nào cơ?” “Tỉnh chúng ta có mấy An Khải chứ? Cậu ngớ ngẩn thật.” Hóa ra là như vậy, Thẩm An Nhược thật sự thấy bất ngờ. An Khải ở thành phố W, mười năm trước từ một doanh nghiệp gia công máy móc loại nhỏ, giờ đây đã phát triển thành một tập đoàn với quy mô khổng lồ, có tài sản tư hữu liên quan đến đủ mọi lĩnh vực, trong tỉnh không ai không biết. Điều cô ngạc nhiên là cách cư xử của Trình Thiếu thần hoàn toàn không trịch thượng, tuy rằng gia thế rất lớn, nhưng không bao giờ tỏ ra cao ngạo. Thực ra vẫn còn một điểm, An Khải phất lên quá nhanh, ông Trình sáng lập công ty là một người xuất thân trong quân đội, làm việc gì cũng phóng khoáng, thường khiến cho những người ghe ghét đố kị gọi với cái tên ‘giàu sổi’, còn Trình Thiếu Thần thì giống như con cháu thế gia. Thẩm An Nhược còn đang miên man suy nghĩ, Hạ Thu Nhạn tiếp tục ríu rít bên cạnh: “Nếu cậu không thể chắc chắn mình sẽ như cô bé Lọ Lem thì đừng dại dột đem bản thân ra đặt cược, hãy tránh xa anh ta ra một chút. Cô bạn gái trước đây, kể cả cô bạn gái trước nữa của anh ta cũng sắc sảo hơn cậu bội phần, vậy mà vẫn bị anh ta bỏ rơi không thương tiếc đó thôi.” “Ủa, hóa ra Trình Thiếu Thần cũng là một người nổi tiếng ở thành phố này. Tớ không ngờ đấy.” Hạ Thu Nhạn cười: “Cậu quên tớ đang làm gì à? Gia đình anh ấy mặc dù không được coi là quá lợi hại, nhưng ở cái nơi nhỏ bé như của chúng ta thì cũng đã tính là quá đủ rồi. Chú hai của anh ấy là Trình Chấn Hoa, người này chắc cậu biết là ai rồi đúng không? Tổng biên tập tờ Nhật báo XX là chú của anh ấy, anh ấy còn một người bác là hiệu trưởng của một trường đại học, một người bác khác…” “Cậu không hứng thú với chuyện này sao? Vậy cậu có thích nghe những tin đồn khắp nơi về Trình Thiếu Thần không? Dạo trước trong công ty của anh ấy có một nữ nhân viên viết một bức thư bằng máu để tỏ tình với anh ấy, cậu đoán xem thế nào? Về sau anh ấy yêu cầu phòng nhân sự đưa cô nhân viên này vào diện chỉ tiêu để hiến máu hàng năm…” “Nghe nói cô bạn gái trước của anh ấy vốn là một mỹ nhân rất nổi tiếng của TZ, cấp dưới trực tiếp của Trình Thiếu Thần, về sau anh ấy chỉ nói một câu, cô đó lập tức bị cử đi Thượng Hải, nội bộ truyền tai nhau rằng nhìn thì có vẻ như được thăng chức nhưng rõ ràng là chán rồi nên mới bỏ…” “Làm ơn nói gì đi chứ, đừng có im im chẳng phản ứng gì như thế có được không? Thẩm An Nhược, cậu thế này làm tớ lo đấy. Cậu có muốn nghe không?” Thẩm An Nhược dở khóc dở cười đành vỗ tay vài cái khích lệ: “Rất thú vị, cậu tiếp tục đi.” “Tin đồn động trời nhất về Trình Thiếu Thần có lẽ là chuyện anh ấy và anh trai, cũng chính là tổng giám đốc của An Khải, chỉ vì một người con gái mà xảy ra xô xát. Ôi, chuyện này truyền tai nhau thành bao nhiêu phiên bản rồi, vì thế chẳng biết bản nào là thật. Còn nữa, nghe nói quan hệ của anh ấy với chủ tịch Trình cũng rất căng thẳng, hình như còn tới mức sắp từ mặt nhau, vì thế gia nghiệp của An Khải lớn là vậy mà anh ấy vẫn kiên quyết không chịu quay về để giúp đỡ, thà tự mình lăn lộn ở bên ngoài còn hơn. Người này cũng thật là…” “Hạ Thu Nhạn, tạp chí của cậu trở thành báo lá cải từ khi nào vậy?” “Này, cậu đừng cố chuyển chủ đề. Thẩm An Nhược à, cậu nghĩ xem cậu có phải là đối thủ của anh ấy không? Cậu nên cẩn thận như các cô gái khác, rút quân đi thôi.” Thẩm An Nhược nghe những ‘tin đồn khắp nơi’ về Trình Thiếu Thần cũng không có phản ứng quá mạnh, dù sao những chuyện đó về cơ bản cũng chẳng liên quan đến cô. Cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao Trình Thiếu Thần lại có hững thú với mình như thế, cuối cùng kiên quyết không phí thời gian nghĩ ngợi nữa. Cô cảm thấy quen anh rất vui, khi nghĩ tới việc có lẽ anh vẫn còn một cô bạn gái khác nữa cũng chẳng thấy đau lòng. Có lúc cô cũng nghĩ, mối quan hệ này bao giờ sẽ kết thúc đây? Chắc đó là lúc Trình Thiếu Thần thấy phiền phức, hoặc cũng có lẽ đó là lúc cô cảm thấy chán ngán, nhưng cô hoàn toàn không cho rằng việc đó sẽ làm mình buồn. Rốt cuộc Trình Thiếu Thần muốn gì ở cô? Thẩm An Nhược nghĩ, có lẽ anh ấy đang cùng cô chơi trò chơi mèo vườn chuột, đợi đến khi cô chịu khuất phục thì lúc đó trò chơi mới kết thúc. Nhưng từ trước đến giờ anh đều rất lịch sự, đến cả những câu đùa quá trớn cũng chưa bao giờ nói ra. Phần lớn thời gian, thái độ của Trình Thiếu Thần rất hòa nhã, lịch sự, rất khó có thể nhận ra suy nghĩ thật sự của anh, nhưng những lúc xung quanh không có ai, anh lại rất thờ ơ, trống rỗng. Ai cũng đều có chuyện của riêng mình mà người ngoài không thể hiểu hết được, từ trước đến giờ cô cũng không có ý tìm hiểu sâu hơn. An Nhược nhớ hồi còn bé rất thích đến rạp nhỏ ở gần nhà xem người ta diễn kịch, giữa các màn, lúc đang thay đổi phông nền sân khấu, thường có một người đi ra làm nhiệm vụ móc nối các cảnh với nhau khiến sân khấu không bị trống trải vô vị. Có lẽ bản thân cô cũng đóng vai người đó không biết chừng. Nhưng đến lúc có thể yên lòng rời khỏi sân khấu, làm sao có thể tránh được sự e ngại đây? **** *** Từ: Blog của Thẩm An Nhược. Chế độ xem: Không công khai. Năm ấy mình vừa lên trung học. Trường cách nhà không xa, đi bộ chỉ mất mười lăm phú, nhưng mình thường đi tới nửa đường mới phát hiện đang đi trên con đường dẫn tới trường tiểu học. Sau này mình không muốn muộn học vì đi sai đường nữa nên thuờng ra khỏi nhà sớm mười phút, vậy mà ngày nào trên đường cũng bỗng nhiên dừng bước, ngơ ngác chẳng biết mình đang đứng ở đâu. Mãi một thời gian sau mình phát hiện ra mình bị nhiễm một chứng bệnh mà người ta gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế6, mặc dù triệu chứng rất nhẹ, cũng chỉ có mình mình biết điều này. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế6: (tên tiếng Anh: Obsesive – Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Hết chương 5
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]