“Mau vào...mau vào....” Liễu Thúy Hoa mở cửa, tươi cười nói.
Hôm nay, lão công rốt cuộc cũng xong công tác chủ động mời Hạ Vân Ly đến nhà làm khách. Liễu Thúy Hoa đương nhiên đối với chuyện này vô cùng cao hứng.
Hạ Vân Ly đưa một hộp quà được gói tinh xảo cho Liễu Thúy Hoa, điềm đạm nói: “Liễu nữ sĩ, quà gặp mặt xin ngài nhận lấy“.
Liễu Thúy Hoa lắc đầu, xua tay, vội nói: “Ây da!....sao được chứ, vốn là chúng ta nên mời khách, đâu có lý để đại sư tốn tiền mua quà“.
Hạ Tùng Bách lấy gói quà từ tay của Hạ Vân Ly, mĩm cười đưa qua, “Liễu nữ sĩ xin nhận lấy, đây là lễ cần phải làm“.
Liễu Thúy Hoa nghe Hạ Tùng Bách nói cũng đành nhận lấy, dù sao người đưa quà có lòng nàng không nhận không được.
Lúc này, một nam nhân trung niên, thân hình hơi mập, gương mặt hòa ái đi ra. Có lẽ vừa đi công tác về nên nam nhân trung niên vẫn mặc một thân chính trang vest đen, quần tây, nhìn qua là dạng nhân sĩ tinh anh.
“Hai vị hôm nay đến thăm đã là món quà lớn nhất cho chúng tôi rồi, không cần khách sáo như thế“.
Liễu Thúy Hoa cười cười, kéo qua nam nhân trung niên giới thiệu, “Hạ đại sư đây là lão công của ta, Vương Chí Dũng.
Lão công đây là Hạ đại sư Hạ Vân Ly, còn có sư phụ của người Hạ Tùng Bách tiên sinh“.
Hai bên lại một phen khách sáo chào hỏi, Hạ Vân Ly cùng Hạ Tùng Bách mới theo hai vợ chồng Vương Chí Dũng đến ghế sofa ở phòng khách ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-nhan-boi-mot-que-khong/4967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.