Trong mấy ngày Phương Miên bị bệnh, bên ngoài trời mưa dày, không trung cũng ảm đạm giống như người trở mặt. 
Buổi trưa cho Phương Miên uống thuốc xong, Lương Ngộ Hành cùng cậu ngủ trưa. Có thể là thuốc có tác dụng an thần, Phương Miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nằm cạnh hắn thở đều. 
Lương Ngộ Hành đặt bàn tay rộng lớn lên eo thon của Phương Miên, ấm áp nặng nề làm cho người có được cảm giác an toàn. Nửa tiếng mà Lương Ngộ Hành vẫn không ngủ, chỉ dùng ánh mắt miêu tả gương mặt an bình của Phương Miên lúc ngủ. 
Trong phòng ngủ tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng giọt mưa nhỏ va vào cửa sổ, như là một bài hát ru ngủ không có quy luật. 
Cuối cùng Lương Ngộ Hành vẫn cảm thấy mí mắt nặng nề, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trước khi ngủ, hắn ôm chặt Phương Miên vào lòng. 
Như bình thường, Lương Ngộ Hành mơ thấy Phương Miên. 
Không biết hắn ngủ mấy tiếng, khi tỉnh lại trên giường chỉ có một mình hắn, trong ngực còn lưu lại một tia độ ấm như có như không. Trái tim như là hẫng một nhịp, hắn bật dậy đi gọi Phương Miên. 
Phòng ngủ được hắn trang trí ấm áp này lại có cảm giác trống rỗng. 
Lương Ngộ Hành xuống giường định xuống nhà gọi mẹ Trương, nghe thấy tiếng động nhỏ trong tủ, cạch một tiếng mở cửa, phát hiện Phương Miên đang đứng trên thảm giữa hai cái tủ, mặc váy ngủ lụa trắng Lương Ngộ Hành thích nhất, dưới ánh đèn sáng ngời xương cánh bướm lộ ra. Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-ngu-dong/3574848/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.