Edit: Yuah
Sau khi Tông Dật thức dậy, giọng mũi tăng thêm rất nhiều, chảy nước mũi liên tục, nhân trung bị giấy cọ xát đến đỏ bừng, may thay nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, chỉ là do bệnh nên cả người mệt mỏi, không có sức xuống giường, tinh thần cũng chẳng được như hồi chiều.
Tông Dương tự mình nấu cháo trắng cho Tông Dật, cho thêm một chút rau rồi đem đến phòng Tông Dật, Nhan Hạc Kính nhìn thấy mặt cậu nhóc tái nhợt, nói rằng tốt nhất là để anh cho Tông Dật ăn. Tông Dương khoanh tay đứng bên giường nói: "Đừng có nghĩ nó yếu ớt như vậy."
Nhan Hạc Kính bưng bát cháo lên, nhẹ nhàng thổi chiếc thìa tròn, không để ý tới lời nói của Tông Dương.
"Đôi khi trẻ con cũng cần được chiều một chút."
Không hiểu sao Tông Dương lại vô cớ nhớ đến Ngốc Bảo.
Khi ấy nhặt nó vào một ngày mưa tầm tã, nó nằm rúc trong thùng rác ở con hẻm nhỏ cạnh nhà hàng, thân hình nó bé xíu, núp dưới mái hiên dột nát, lỗ chỗ khắp nơi, lông nhăn nheo như cỏ dại đẫm nước, nhưng chiếc vòng trên cổ lại không quá bẩn, một con chó nhỏ vừa bị bỏ rơi cùng với hơi thở thoi thóp.
Nó vô cùng ngoan ngoãn, thích lặng lẽ rúc vào góc phòng Tông Dương hoặc cạnh chân cậu, hầu như chưa bao giờ sủa. Chỉ là đôi khi lâu quá không nhìn thấy Tông Dương, nó mới mất kiên nhẫn chạy lung tung. Có lần vô tình đụng phải Tông Vọng Kiều đang say rượu, hắn nhốt Ngốc Bảo vào nhà vệ sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/3483821/chuong-41.html