Edit: Ya
Chỗ ở của Tông Dương chỉ cách nhà Nhan Hạc Kính có hai con phố, Tông Dương xuống xe. Nhan Hạc Kính ngồi trong xe, nhìn Tông Dương đi vào một con hẻm nhỏ rất tối, đèn trong hẻm trông có vẻ rất cũ, lóe lên một vài tia sáng mù mờ.
Trước đây Nhan Hạc Kính đã đưa Tông Dương về nhà vài lần, nhưng chưa bao giờ đưa cậu đến tận cửa nhà. Bởi vì hai bên hẻm có rất nhiều người bán hàng rong, lái xe vào đã khó, lái xe ra lại càng mất thời gian hơn, vậy nên Nhan Hạc Kính chỉ đưa Tông Dương đến đầu hẻm, nhìn thấy bóng dáng của cậu rẽ về phía bên phải rồi biến mất.
Hôm nay chưa kịp nhìn đến khi Tông Dương rời đi, tài xế liền lái xe đi mất rồi.
Nhan Hạc Kính đi qua tiểu khu cây cối um tùm, đi trên một con đường mòn, đến một cái hồ nhân tạo, xung quanh có rất nhiều muỗi bay vo ve.
Nhiệt độ ban đêm thấp, Nhan Hạc Kính thả ống tay áo xuống, cố tình đi rất chậm.
Đến khi gần về đến nhà, Tông Dương nhắn tin đến, hỏi anh về đến nhà chưa. Nhan Hạc Kính đang định trả lời tin nhắn, bỗng dưng có người ôm lấy anh từ phía sau, anh không phòng bị nên lảo đảo vài bước.
Tay Nhan Hạc Kính dừng giữa không trung, giơ chiếc điện thoại màn hình vẫn còn sáng, tay kia cầm hành lý, còn chưa hoàn hồn lại, quay mặt nhìn về phía sau.
Hai mắt của Nhan Hạc Kính mở to, hướng lên trên, cậu ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Nhan Hạc Kính, gắt gao thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-la/278327/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.