Khuyết điểm thứ hai của A Vong là quá quấn Mạc Ly.
Trừ phi Mạc Ly bận việc khách điếm, không có thời gian chú ýtới hắn, hắn mới tự tìm thú vui ở sau núi. Nhưng chỉ cần Mạc Ly rảnh rỗi, A Vong nhất định phải làm cái đuôi của y.
“Mạc Mạc, vì sao thỏ con không uống nước?”
“Bởi vì thỏ uống nước sẽ bị tiêu chảy, tiêu chảy nhiều sẽ chết.”
“Vì sao tiêu chảy sẽ chết?”
“Bởi vì đó là bênh, bị bệnh thì sẽ chết?”
“Người cũng bị bệnh?”
“Ừ.”
“Mạc Mạc cũng sẽ bị bệnh?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ta không muốn Mạc Mạc bị bệnh, ta không muốn Mạc Mạc chết.”
“Ngoan, bây giờ ta đâu bị bệnh!”
“Thế sau này?”
“Ta cũng không biết.”
…
Lúc nào Mạc Ly cũng rất kiên nhẫn trả lời những thắc mắc trẻ thơ.
Một ngày, Mạc Ly đang nấu cơm trong bếp, A Vong đứng đợi ở ngoài.
Mạc Ly nấu cơm xong, bưng mâm ra, đưa cho A Vong, “Cẩn thận nóng, đừng chạy, đi từ từ thôi. Ta nấu canh nữa là xong.”
Thấy A Vong cẩn thận bưng cái mâm, Mạc Ly nhìn y phục của mình trên người hắn. Trông hơi nhếch nhác.
Tay chân A Vong dài, không mặc vừa quần áo của Mạc Ly. Cổ tay với mắt cá chân của hắn đều lộ cả ra ngoài, sớm muộn da dẻ sẽ nứt nẻ hết.
Tuy trước giờ A Vong không kêu lạnh, nhưng Mạc Ly nghĩ cũng nên lên trấn tìm quần áo mới cho hắn.
Sau khi A Vong càn quét một lượt thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315302/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.