Sau tình sự, Mạc Ly mềm nhũn bị Văn Sát ôm vào lòng, quay lại chỗ ban nãy mình đứng hóng gió ngắm cảnh. Tay chân y sớm đã mềm nhũn, không còn cái thú an nhàn mà thưởng thức mỹ cảnh, Mạc Ly chỉ híp mắt lại, hưởng thụ cảm giác gió mát vỗ vào mặt.
Nhiệt độ cơ thể Văn Sát rất cao, nằm trong lòng hắn, một chút cũng không thấy lạnh. Vì vậy, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Giữa ánh trăng mông lung, cảm thấy Văn Sát đang mang mình đi. Mạc Ly ngay cả mở mắt cũng không nghĩ tới, dù sao ý kiến của mình cũng không có ảnh hưởng lớn lắm, cứ mơ mơ màng màng như vậy để Văn Sát mang đi.Hồi lâu, mới cảm thấy tấm áo đang bao bọc mình bị tách ra, Mạc Ly có chút tránh né, hai tay vô thức đẩy ***g ngực Văn Sát.
“Đừng…”
Văn Sát không đểý, vẫn tiếp tục cởi lớp áo bao lấy y ra.Mạc Ly cảm thấy mình đang được ngâm trong nước ấm. Sự mệt mỏi, nhất thời vơi đi hết thảy.Ép mình phải mở mắt, sắc trời xung quanh đã tối, y phát hiện mình đang được Văn Sát đỡ, ngâm mình trong ôn tuyền.
Chân Mạc Ly thử giẫm xuống, nhưng phát hiện đang chơi vơi, chân không chạm đáy. Mạc Ly có phần sợ nước, đành phải bám vào thân thể Văn Sát để không bị chìm xuống.
“Đây là…”
Văn Sát ôm lấy y, tựa ở bên suối, “Ngọc Noãn tuyền, bình thường ta hay đến đây.”
Quả là một nới tuyệt với.Mạc Ly thầm khen ngợi.
Thảo nào, Nhất Ngôn đường đường chủ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315257/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.