Đêm xuống.
Hàn Tử Tự như thường lệ trở lại phòng, vừa vào đến cửa liền cảm thấy bầu không khí không được bình thường. Tuy Mạc Ly chỉ an tĩnh ngồi trước bàn, tay cầm chiếc thìa mà gảy gảy hạt sen trong bát canh.
Hàn Tử Tự cởi ngoại bào, hỏi: “Ly Nhi, ngươi đang đợi ta?”
Mạc Ly giương mắt nhìn hắn, gật đầu.
Hàn Tử Tự chậm rãi đi tới bên Mạc Ly, ngồi xuống, lấy một bát canh hát sen khác vẫn chưa ai đụng qua, dùng một ngụm, “Mùi vị rất ngon, sao không ăn?”
Mạc Ly đặt chiếc thìa xuống, nói: “Có một số việc nghĩ không ra, cho nên không muốn ăn.”
Hàn Tử Tự nghe vậy, đặt bát xuống, “Là chuyện của ta?”
Mạc Ly gật đầu, nói: “Ta đang nghĩ, ngươi chừng nào mới không ho ra máu nữa.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Tử Tự vẫn như mộc xuân phong như trước, “Là ai nói cho ngươi?”
Mạc Ly lắc đầu: “Ai nói cũng không quan trọng. Chỉ là biết bệnh của ngươi không phải vấn đề gì lớn, ta cũng an tâm.”
Hàn Tử Tự gật đầu, đã hiểu: “Là Hứa Thanh Y.”
Mạc Ly không phủ nhận, chẳng qua lẳng lặng không nói.
Hàn Tử Tự nhíu mày: “Ngươi không biện giải cho nàng sao? Xem ra ngươi cũng không hề lo lắng rằng ta sẽ giận chó đánh mèo sang nàng.”
Mạc Ly nói: “Ngươi muốn giận chó đánh mèo bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, tại ta tin ngươi sẽ không làm thế với nàng thôi…”
Ngón tay Hàn Tử Tự khẽ gõ lên mặt bàn: “Vì sao lại khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315245/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.