Ở lại khách điếm mất mấy ngày, chung quy là bởi công việc ngập người, Hàn Tử Tự không thể không quyết định lên đường ly khai.
Mạc Ly vẫn luôn hy vọng có thể được tiếp tục ở lại khách điếm, cho dù chỉ một mình y cũng được. Nhưng lời đã ra đến mép, vẫn vô luận thốt lên. Là vậy, trước đừng nói tới chuyện Hàn Tử Tự chẳng có chút ý định thả người, cho dù một ngày nào đó Hàn Tử Tự đột nhiên chập mạch muốn buông tay, lập tức sẽ đến phiên Văn Sát tìm tới cửa, Mạc Ly có thể làm gì chứ?
Nhiều lời vô ích, lúc Hàn Tử Tự để y thu thập hành trang trở về, Mạc Ly không có ý kiến, thu xếp một chút là xong. Vừa mới ra khỏi cửa, hình như Mạc Ly nhớ tới chuyện gì, bảo Hàn Tử Tự chờ một chút. Quay người lại, Mạc Ly tìm bút mực, viết cho ông chủ khách điếm rách nát này, cũng chính là ông lão còng cổ quái một phong thư.
Trong thư không nhắc tới Hàn Tử Tự và Văn Sát, chỉ phiên phiến rằng mình có việc phải xa nhà, để nếu một ngày ông lão trở về không thấy người cũng sẽ không lo lắng.
Sau khi để lại thư, Mạc Ly mới đi ra cửa với Hàn Tử Tự.
Ánh mắt Hàn Tử Tự nhìn Mạc Ly nhu hòa đến vặt được ra nước. Lấy tay vuốt ve mái tóc Mạc Ly: “Ly Nhi, ngươi vẫn như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”
Mạc Ly cười cười: “Kỳ thật thế này cũng chẳng tốt lắm đâu, lúc nào cũng bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315237/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.