Đáng tiếc Mạc Ly chưa kịp vui vẻ được lâu, Văn Sát vừa mới cất bước thì Hàn Tử Tự đã trở về.
Cái sự trùng hợp này không thể không khiến Mạc Ly sinh ra ngờ vực: lẽ nào chuyên môn của Hàn Tử Tự là giúp Văn Sát trông coi mình?
Hai người bọn họ từ bao giờ đã tín nhiệm nhau như vậy? Nhưng dù có hoài nghi, Mạc Ly cũng không đi hỏi được.
Thế nào thì y cũng là một tù phạm, lao đầu không là A thì cũng là B, với y thì có ý nghĩa gì chứ?
Chỉ là như thế nào đi chăng nữa, ở cùng với kẻ được xưng là “lão hổ biết cười”như Hàn Tử Tự, áp lực và tâm lý e ngại của Mạc Ly giảm đi nhiều, hơn là phải đối mặt với vẻ hỉ nộ vô thường của Văn Sát.
Chí ít Hàn Tử Tự cũng sẽ không tùy ý nổi giận là đánh y, tuy ngôn hành cử chỉ cũng không ít thân mật, nhưng nhìn biểu hiện, chung quy vẫn mang theo chút “tôn trọng.”
Hàn Tử Tự xác thực nhìn thấu nhân tâm hơn Văn Sát một chút.Tỷ như, Hàn Tử Tự chọn vài chuyện thú vị xảy ra trong giang hồ nói chuyện với Mạc Ly, sắc mặt Mạc Ly dù chưa có đại biến, nhưng trong lòng cũng thoải mái.
Dẫu sao dưới cuộc sống bị cầm tù khốn khổ này, thời gian trôi qua thật chậm, Mạc Ly ngoại trừ đọc sách cũng chẳng tìm được việc tiêu khiển khác — Còn hỏi Mạc Ly có muốn tiêu khiển hay không, lại là chuyện khác.
Hồi trước, khi Văn Sát ở trong cốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315219/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.