Hàn Tử Tự và Văn Sát mang theo Mạc Ly, gian khổ vạn phần cuối cùng cũng thoát được bão tuyết. Nhưng dù vậy cũng còn cách mục tiêu một đoạn đường nữa. Văn Sát ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa trải qua màn tuyết lở kinh khủng kia, hai người ít nhiều đều có tổn hại, cắm đầu chạy gấp quả thực không phải là một hành động sáng suốt.
May mắn Văn Sát còn mơ hồ nhớ, ở giữa sườn núi có một căn nhà tranh, là nơi Hi Vựu xuống núi săn thú ở tạm.Nếu như may mắn, không chừng trong nhà còn chút lương khô cùng thịt sấy. Hai người bọn họ bị đói bị lạnh thì không sao, chủ yếu là sợ Mạc Ly không chống đỡ được, dù sao lương thực cùng nước uống mang theo cũng đã mất trong khoảng thời gian mắc nạn.
Hàn Tử Tự đương nhiên không phản đối đề nghị này, suy cho cùng hắn cũng đang cần một nơi yên tĩnh để điều tức chữa thương.
Không tốn nhiều sức để tìm được căn nhà tranh ấy, bế ngoài thì cũ nát cực kỳ, nhưng bên trong lại đâu ra đấy. Văn Sát lấy củi nhóm lửa, bên cạnh đống lửa rải cỏ khô làm đệm, cởi toàn bộ áo khoác áo ngoài xuống, trải lên đống cỏ, sau đó cẩn thận từng li từng tí bế Mạc Ly tới.
Hàn Tử Tự vốn tĩnh tọa một bên chữa thương, thấy hành động của Văn Sát như vậy, cũng cởi áo choàng trên người xuống, đắp lên cho Mạc Ly.
Văn Sát không nói gì, đến trước đống thịt sấy được Hi Vựu tích trữ chưa dùng, lấy kiếm cắt thành từng khối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315200/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.