Sống ở Tĩnh Thiện tự đã nửa tháng, mỗi ngày Mạc Ly đều ăn chay lễ Phật chép công khóa. Cuộc sống dù không được đầy đủ, nhưng y phát hiện ngày nào trong đầu cũng sẽ có một khoảng thời gian thảnh thơi, không tự chủ sẽ suy nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.
Như bây giờ chẳng hạn, khi y mang theo hai thùng gỗ rỗng xuống núi, trong đầu cứ luẩn quẩn hai bóng dáng.
Hiện tại trời đang dần lạnh, độ dày của tăng bào hiển nhiên vô pháp chống lại được hàn khí trong núi. Nước ở thềm đá đêm qua đã ngưng kết, mỗi lần Mạc Ly đi lại đều phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ bị trượt chân.
Tuy trong lòng y cực không muốn, nhưng cứ nhìn đến mấy con thỏ hoang đang trong mùa thay lông, thi thoảng chạy xẹt qua rừng cây, chẳng hiểu vì sao cứ nhớ tới A Vong hay chơi đùa sau núi ở khách điếm, tiếp đó lại nhớ lại cái ngày Hắc Oa đau đớn giãy giụa ngã xuống…
Cảnh tượng lúc có lúc không chợt đến như thế, Mạc Ly dù có cố gắng muốn xóa sạch ký ức chung sống cùng hắc bạch, nhưng những ngày tháng ngọt ngào đó, còn thực hạnh phúc bình thản, thậm chí những tươi cười và vui thích trong nháy mắt còn rõ ràng hơn cả thống khổ đã qua, thế nào lại làm người ta không thể không hoài niệm?
Ngày đó, Văn Sát tựa hồ trúng độc rất nặng. Hơn nữa, đã nhiều hôm rồi không thấybóng dáng bọn họ. Lẽ nào Văn Sát thực sự gặp chuyện không hay?
Với thế lực của hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315167/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.