Mấy năm sau
Trong giang hồ nghe đồn có một khách điếm rách nát ở bên sông, lão bản là một người có tướng mạo thực bình thường, suốt ngày mặc một thân thanh sam.
Điếm tiểu nhi trẻ tuổi đầu bóng loáng, cười rộ lên là lộ hai cái răng nanh, dáng vẻ rất hiền lành.
Khách *** tưởng bình thường mà lại chẳng bình thường, bởi vì thức ăn của *** quả thực vô cùng đặc biệt, người đến ăn đông đến độ cửa bị đạp bung.
Sau đó, khách điếm lão bản rơi vào đường cùng, phải trưng một thông báo, nói rằng khách điếm chỉ tiếp tối đa năm mươi vị khách một ngày, vô luận bần phú sang tiện, chỉ cần trả tiền là ăn cơm, khoản đãi bình đẳng.
Vì vậy, khách điếm liền có một cái tên — Ngũ Thập gia.
[56: Ngũ thập là số 50, ý chỉ quán cơm chỉ tiếp 50 vị khách một ngày.]
Thế mà Ngũ Thậpgia này lại có thểnghĩ ra cách phá đi hy vọng vung tiền như rác, thậm chí không ngại giở trò lạm quyền để đến thưởng thức mỹ thực của chúng quan lại quý nhân.
Còn với những kẻ thử đe dọa dụ dỗđủ kiểu với lão bản hoặc buộc y phải theo về nhà để làm món ăn, chung quy, kết cục đều là tự mình đánh mình, thực mất mặt. Lúc đó mới thấy chưởng quỹ của khách điếm lợi hại thế nào.
Mọi người qua khách điếm đều biết, trong khách điếm nho nhỏ có tận hai gã chưởng quỹ!Tuy hai người đều xấu xí, nhưng một người mặc bạch y, người còn lại mặc hắc y, rất dễ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-lao-ban/2315158/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.