Một ngọn đèn lay động bên trong khung chụp lụa thượng hạng được đặt trên một cái bàn đầy sổ sách.
Long Hiểu Ất gập cuốn sổ trên tay lại, một tay tỳ lên bàn chống cằm. Lôngmày hắn dựng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn ánh trăng hư vô bên ngoài cửasổ.
Hắn đang lo cho Long Tiểu Hoa, người chẳng biết suy nghĩ, chẳng có kếhoạch, thậm chí chẳng có đồng nào trong người mà cũng mò đến kinh thànhtuyên bố đòi đưa hắn về.
Hắn không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu? Sao quỷ nhỏ thối tha mà hắn tựtay nuôi dưỡng lại như vậy. Hắn dễ dàng để nàng vẫy đến thì đến, đuổi đi thì đi sao? Thà vô tâm còn hơn để mãi trong lòng. Nàng nói hắn “khôngđáng yêu”. Vì câu nói của nàng mà hắn tức giận đến tận bây giờ.
Hắn sai người đi tìm nàng mà đến giờ vẫn không hề có tin tức. Điều nàykhiến hắn chẳng còn tâm trạng nào kiểm tra sổ sách nữa. Hắn không hiểutấm lòng cha mẹ trong thiên hạ là thế nào, chỉ cảm thấy tim mình đaunhói. Ai đã đưa nàng đến kinh thành? Hắn chỉ thấy nàng đi một mình, bêncạnh không có ai cả. Hắn đã nuôi dưỡng nàng hơn mười năm qua. Đừng nóilà vào kinh thành ngay cả Đồng Khê, hắn cũng chưa từng cho nàng đi hết. Hắn nên sớm lường trước cá tính hiếu động của nàng chứ. Sao lại ngồi đợingười hắn sai đi tìm nàng về. Cho dù tìm được nàng thì nàng cũng sẽkhông thuận theo để người của hắn đưa về thành Đồng Khê đâu.
Bạch Phong Ninh vẫn chưa đến kinh thành. Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819442/quyen-2-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.