Long Tiểu Hoa biết mình đang nằm mơ. Nếu không thì nàng đãkhông bỗng nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn chưa dậy thì. Nàng cảmthấy trực giác mách bảo nàng đây chắc chắn là ác mộng. Taynàng cầm một xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa mút, mu bàn tay có mấy vết đỏ mà mẹ nàngđã đánh dấu khi bắt nàng phải học làm sổ sách và sử dụng bàn tính.Thật ra mà nói, đến Long Tiểu Hoa cũng không thể không thừanhận rằng hồi nhỏ mình là một cô bé rất đáng yêu với chiếc quần đỏ hoa trắng vàđôi giày thêu màu đỏ. Một cô bé ngây thơ sẽ trở thành một cô nương xinh đẹpnhưng tại sao lại biến thành một người khiến người ta thấy là ghét, một cô gáichỉ thích đọc “sách người lớn”, bị Mẹ kế Long Hiểu Ất giày vò. Có điều nàngcũng không coi là hoàn toàn quái dị, nàng chỉ giữ lại một chút tính cách tuổithơ: không muốn học, tham ăn và lười biếng.
Hài lòng ngắm nhìn hình ảnh bản thân mình khi còn là cô bébảy tuổi trong sáng không tà niệm, nhìn bím tóc nhỏ trên đầu cô bé, trong lòngnàng bùng lên những xúc cảm khó diễn tả. Chỉ là cảnh tượng khá quen mắt lúc nàykhiến nàng cảm thấy sợ hãi. Sau cơn mưa, nhà nhà đều thắp đèn buổi tối, nàngmột mình ăn kẹo hồ lô, không ở nhà mà còn chạy ra ngoài làm gì?
- Tôi phải bỏ nhà đi. Tôi không muốn xem sổ sách, không muốnhọc cùng bàn tính. Hu hu! Mẹ lấy roi mây đánh tôi, tôi trèo qua cửa sổ chạytrốn. Tôi muốn tìm A Tam ca mua kẹo hồ lô. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819360/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.