Trên thực tế, Bạch Phong Ninh đã chuẩn bị tâm lý xong mới vàophòng khách của nhà họ Long, mỉm cười ngồi một cách ung dung. Chỉ khi thấy,Tiểu Bính bưng chén trà có mùi hương kỳ lạ tỏa ra thì Long Hiểu Ất mới nhíumày, cười lạnh lùng, lật sổ sách, không lên tiếng, cũng không làm gì khác, chỉnhìn tỏ ý nếu Bạch Phong Ninh không uống hết chén trà này thì đừng hòng ra khỏicổng lớn của Long phủ.Tay đón chén trà, BạchPhong Ninh mở nắp chén ra, liếc nhìn vào trong chén...
Một chén trà thơm “có tro đen nổi bên trên và mùi khét khóchịu”.
Cười lạnh lùng, hắn đậy nắp chén lại, xoay tay đặt chén tràlên bàn, hơi nhếch miệng nói:
- Ta phải nghĩ suốt mấy đêm không ngủ mới ra được câu đối đó.Long huynh đối xử với tâm huyết của ta như vậy sao? - Nói xong, hắn liếc mắtnhìn chén trà có mùi tro đen khét.
- Nhưng có thể thấy là mấy đêm của Bạch huynh quá nhàn rỗirồi. - Long Hiểu Ất hứ một tiếng lạnh lùng, nở nụ cười lạnh lùng, cúi đầu nhìnBạch Phong Ninh thêm một cái rồi quay sang sổ sách: - Dạo này, không có ai đuổichém, cái đầu của huynh nhàm chán quá nên không yên phận phải không?
- Dạo này đúng là không cần phải lo chuyện thoát thân, nếukhông làm sao trò đùa này lại đến tay ta chứ? - Bạch Phong Ninh chống cằm, nhấcthanh kiếm bạc gia truyền, mắt liếc nhìn đang định lên tiếng thì Long Hiểu Ấtchặn lại:
- Đừng gây sự chú ý với ta. Ta không có hứng thú gì với thanhkiếm nát đó của huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819345/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.