Chương trước
Chương sau
Ái Linh nghĩ bụng chỉ là nghiêng đầu chợp mắt một lát rồi thôi nhưng ai mà ngờ cô ngủ giấc liền thẳng một mạch đến lúc mở mắt ra mặt trời đã lặng mất tâm rồi.
Nhưng cái điều đáng kinh ngạc hơn nữa chính là cô vậy mà đang nằm trên giường còn cả hơn hẳng là đang nằm trong lòng Từ Ngôn Mặc cơ đấy...Ái Linh cảm thấy không ổn nhẹ nhàng tay chân hồng muốn trốn khỏi vòng tay anh trước rồi tính.
Ai ngờ vừa cử động thân mình trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói có chút khàn khàn của Từ Ngôn Mặc.
" Em tỉnh rồi...."
Ái Linh ngẩng đầu lên cười cười nhìn anh nhưng khi vừa thấy ánh mắt lành lạnh của Từ Ngôn Mặc cô không khỏi nhíu mày.
Cô đưa tay lên sờ trán anh thử....đã không còn nóng như lúc sáng nữa chắc đã hạ sốt rồi.... nhưng sao vẫn cứ thấy anh là lạ sao ấy nhỉ...
Từ Ngôn Mặc thấy thế khẽ nắm lấy tay cô, anh khẽ thở dài như đang than thở.
" Được rồi anh không có vấn đề gì, một người quân nhân chỉ mới dầm sương một đêm mà đã phát sốt, anh đây cảm thấy vô cùng hổ thẹn đấy."
Ái Linh nghe vậy khẽ đấm nhẹ vào ngực anh một cái...thật là, quân nhân cũng là con người mà, anh tưởng mình là người sắt đấy à....
Từ Ngôn Mặc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô nên mới nói vài câu trêu chọc để cô phân tán sự chú ý mà thôi, còn về mấy cái đấm nhẹ như mèo cào của cô chỉ là gãi ngứa cho anh.
Ái Linh cử động bỗng cảm nhận được trên cổ lành lạnh cô đưa tay sờ thử thì thấy một sợi dây chuyền không biết từ lúc nào đã được đeo lên cổ của mình. truyện tiên hiệp hay
" Thích không...hửm..."
Ái Linh kinh ngạc nhìn anh rồi nhìn sợi dây chuyền....thì ra là anh đeo cho cô sao... cô vuốt ve sợi dây chuyền quả thật nó rất đẹp trên dây chuyền chỉ treo một ngôi sao nhỏ lấp lánh vừa đơn giản lại không thiếu điểm nhấn, cô ngẩng đầu lên mỉm cười gật đầu với anh.
Từ Ngôn Mặc thấy cô thích thú, anh vươn tay sờ sờ lên ngôi sao nhỏ anh khẽ đặc lên đó một nụ hôn.
" Mang nó theo bên mình xem như là anh đang ở bên cạnh em, tuyệt đối không được tháo ra biết không....mang nó cho dù em đi đến đâu anh đều cũng sẽ tìm ra em "
Ái Linh tưởng anh nói đùa cô phì cười cô khẽ chu môi vô cùng ngoan ngoãn mà gật gật cái đầu nhỏ....tên này gì mà nay lại biết nói lời ngọt ngào thế chứ.
Từ lâu đã ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong người đáy lòng Từ Ngôn Mặc sớm ngứa ngáy, lúc này nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ vểnh lên anh liền không nhịn được muốn cúi xuống cắn một ngụm.
Nghĩ là làm anh cúi xuống chuẩn sát hôn lên môi cô Ái Linh vốn không có phòng bị, một nụ hôn này của anh khiến cô cứng đờ cả người hai mắt cũng mở thật to.
Môi cô mềm mại ngọt ngào đến lạ Từ Ngôn Mặc hôn cảm thấy có chút không đủ, anh khẽ dùng lưỡi cạy mở tìm kiếm cái lưỡi như đinh hương kia của cô, trêu đùa rồi **** *** anh hôn đến phát nghiện.
Ái Linh hơi thở dồn dập môi lưỡi anh nóng bỏng mà quấn quýt lấy cô từng đợt từng đợt như muốn mút lấy cả linh hồn cô vậy, Ái Linh cũng nhẹ nhàng vươn tay chàng qua cổ anh.
Từ Ngôn Mặc hôn một lúc lâu mới buông tha đôi môi có chút sưng đỏ của Ái Linh, nhìn cô nhóc vì lần đầu hôn môi mà có chút trúc trắc hơi thở cũng dồn dập không ngừng, anh bật cười cọ cọ chóp mũi cô thì thầm....
" Đứa ngốc này...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.