Chương trước
Chương sau
Đúng 5 giờ chiều một chiếc xe Cadillac dừng trước cổng biệt thự Tống gia, xe sang cũng không thu hút ánh nhìn của mọi người cho mấy cho đến khi quản gia Lâm bước xuống từ ghế lái phụ mở cửa xe phía sau ra.
Phải biết quản gia Lâm là một trong những người thân thiết nhất bên cạnh Tống lão gia, hôm nay là đại thọ của Tống lão gia vậy thì người bên trong xe có thân phận gì, mà được quản gia Lâm ân cần đến thế.
Lúc này một đôi chân thon dài xuất hiện, cô gái trong bộ sườn sám màu trắng ngà bên ngoài khoác một chiếc cáo lông màu trắng bước xuống, mi mục sắc sảo thân hình mảnh mai tóc búi gọn phía sau đầu vài sợi tóc mai rủ trước trán, nhìn cô như một vị tiểu thư yêu kiều thời dân quốc.
" Tiểu thư, mời vào...."
Lão Lâm giơ bàn tay ra khẽ cúi người với Ái Linh, cô khẽ cụp mắt ngó lơ ánh mắt mọi người xung quanh đặc tay lên bàn tay lão Lâm cùng ông bước vào trong.
Trong đám người đông đúc náo nhiệt ấy bỗng Ái Linh cảm nhận được một ánh mắt nóng rực trên người mình, cô ngẩng đầu nhìn về phía đó.... chính giữa bữa tiệc một người đàn ông trung niên thần sắc cương nghị chững chạc thành thục đang được mọi người vây quanh.
Ái Linh cũng nhìn thẳng vào ông ánh mắt chỉ còn lại một mảnh tối tăm lạnh lẽo như nghĩ đến điều gì đó bàn tay cô vô thức xiếc chặt lại, lão Lâm cảm nhận được sự khác thường của cô ông nhìn theo ánh mắt cô thấy rõ người kia là ai ông khẽ thở dài một tiếng.
" Tiểu thư, lão gia đang chờ người, không cần để ý đến xung quanh "
Lão Lâm đứng chắn trước mặt cô ánh mắt dâng lên vẻ hiền từ, Ái Linh thu hồi tầm mắt khẽ hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng cô nhìn ông khẽ gật đầu.
Ái Linh rời đi để lại một bóng lưng mảnh mai, trong đám đông Tống Hàn nhìn thấy chỉ có thể thở dài đôi chân vừa nhấc lên muốn đi về phía con gái lại e dè rụt trở lại, bỗng một bàn tay khẽ nắm lấy tay ông vỗ vỗ như trấn an.
" Tuyết Hân, con bé càng lớn càng giống hệt cô ấy....."
Tống Hàn nhìn về phía người vợ hiện tại của mình, ông khẽ than nhẹ một câu.
" Vâng, thời gian nhanh thật con bé thoáng cái đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi...."
Nói đến đây Tống Hàn bỗng im lặng không lên tiếng nữa, Trương Tuyết Hân thấy thế khẽ cụp mắt.
Từ lúc Ái Linh bước vào bà đã nhìn thấy rồi muốn tiến lên nói chuyện với cô nhưng....bà không dám, bà áy náy, bà tiếc thương, bà đau lòng.....ngũ vị hỗn tạp....nên nghĩ rồi cũng đành thôi bà thừa nhận bản thân không đủ can đảm để đối mặt với cô.
Cho nên đến cùng bà vẫn đành im lặng nhìn ngắm cô từ xa, bà biết cô hận bà đến tận xương tủy....nghĩ đến đây bà nhịn không được khoé mũi lại cay cay....
Lúc này Tống Mộc Hạ đứng ở một góc nhìn hết tất thảy vào đáy mắt mà lòng không khỏi bồn chồn, cô khẽ nhìn về phía Từ Ngôn Mặc đang chăm chú vào điện thoại.
Từ Ngôn Mặc đang rất khó chịu....cô nhóc này đi đâu rồi tại sao anh nhắn tin lại không trả lời....cô đã khoẻ hơn chưa còn chỗ nào khó chịu không.... tại sao lại không để người khác bớt lo chứ.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không an tâm anh liền đứng dậy chào hỏi Tống Mộc Hạ một câu rồi đi ra ngoài.
" Mộc Hạ...anh ra ngoài hít thở một chút trong đây đông người ngột ngạt anh có chút không quen..."
" Vậy có cần em ra ngoài với anh không....". Đam Mỹ Sắc
" Không cần đâu, em ở trong này tiếp khách đi, không nên thiên vị mình anh như thế "
Nói rồi anh mỉm cười xoay lưng rời đi, Tống Mộc Hạ toang đứng lên muốn ra ngoài cùng anh nhưng lại bị anh từ chối nên chỉ đành cười gượng gạo cho qua.
" Vâng"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.