Sau khi kết thúc bữa sáng trong nỗi đau khổ và sự sợ hãi, tôi lẽo đẽo lết xác tới trường. Tâm trạng đang bực bội tôi vớ cái gì là đá cái ấy, miệng không ngừng rủa thầm tên biến thái:
_ Này, cô đang rủa tôi chết đấy hở?
1 giọng nói lạnh y như trong ngăn đá tủ lạnh vang lên đằng trc tôi. Ngoài tên biến thái kia thì làm gì có ai sở hữu loại giọng như vậy nx cơ chứ. Tôi ngẩng mặt lên rồi lại cúi xuống. “ Hừ, ta đang rủa chết mi đấy! “ Tôi nghĩ thầm rồi lẳng lặng đi tiếp. Mà sao hắn biết suy nghĩ của tôi nhỉ?
_ Cô có rủa hay không thì người chết vẫn là cô không phải tôi.
Đấy, lại cái giọng đấy. Bây giờ hắn còn rủa tôi nx đấy. Nhưng lúc ấy hắn nói rất đúng, người chết là tôi chứ không phải là hắn. Chuyện là như thế này.
“ Binh “
“ Ai ui “
Tôi khẽ kêu lên, hiện tại thì đầu tôi ong ong, thấy hẳn tiếng chim hót và mấy ngôi sao lởn vởn xung quanh nx. Cái cột điện chết tiệt, ai lại để nó ở giữa đường thế này, hại tôi đâm vào nó rồi sưng rõ 1 cục u.
_ Đáng đời.
Chết tiệt! Tôi đã đang đau thì chớ, cái tên biến thái kia chẳng giúp thì thôi lại còn chế giễu tôi nx. Tôi hầm hầm mặt nhìn hắn. Hắn chỉ nhếch môi cười rồi bỏ đi. Ta giết ngươi! Tôi uất hận đuổi theo hắn rồi lại đâm đầu vào người hắn. Tôi chỉ bị loạng choạng 1 chút thôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-dang-yeu/2404991/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.