Hôm nay Hạ Thiên Khoát dùng hết thời gian ở lại công ty làm việc đếntận mười một giờ mới chịu tan tầm. Về đến nhà, thấy đại sảnh không mộtbóng người, anh vô thức mà bước tới phòng của Hỉ Nhạc, sân sau là sânchơi của Hỉ Nhạc.
Anh quyết định ngày mai sẽ đưa nó đến bệnh viện và trung tâm bảohiểm. Vừa đẩy cửa, lại bắt gặp Mạc Ưu ngồi bên người Hỉ Nhạc, hai taykhông ngừng vuốt lưng của nó. Tư thế của Hỉ Nhạc thay đổi.
“Sao vậy?” Hạ Thiên Khoát tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ưu, cô lập tức lo lắng nhìn anh.
“Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . Có cần đưa đi bệnh viện hay không?”
Hạ Thiên Khoát thoáng có chút bối rối, thật sự là anh không biết làm thế nào cho đúng.
“Ừm, tình hình cũng chưa đến nỗi tệ lắm. . . . . . Hẳn là còn haingày nữa, nhưng hôm nay nó có vẻ rất mệt mỏi” Đôi mắt vô tình lướt quatư thế bối rối của cô, khi thì vặn vẹo, khi thì đứng ngồi không yên.
“Mọi dụng cụ tôi đều đã chuẩn bị xong, vừa nãy cũng đã giúp nó cạolông đầu vú, nếu như khuya hôm nay nó sinh, tôi hẳn là có thể ứng phó.”Mạc Ưu chỉ đống dụng cụ, khẽ vuốt ve cái bụng của Hỉ Nhạc, dịu dàng anủi: “Hỉ Nhạc, đừng sợ! Có mẹ ở đây. . . . . .” Mạc Ưu tự nhiên xưng hôbản thân là mẹ, giống như là đang thân mật với Bảo Bảo, cũng không pháthiện nói như vậy có cái gì không đúng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cùng với nụ cười an ủi tràn ngập tự tin và nhuhòa của Mạc Ưu đối với Hỉ Nhạc, làm cho tình cảm trong lòng anh có mộtcái gì đó khó diễn tả được, Hạ Thiên Khoát cảm giác được trái tim như bị cái gì đó đâm vào, trong nội tâm tràn đầy sự cảm động.
“Chỉ là. . . . . . tôi sợ em đã quá mệt mỏi.” Ngón tay bận bịu nghịch mấy sợi tóc còn dính lại trên gò má của Mạc Ưu, động tác cực kỳ tựnhiên, thần sắc cũng rất cưng chiều.
“Không sao, tôi không phiền !” Mạc Ưu quay đầu cười ngọt ngào với anh dưới ánh đèn yêu ớt, lại làm cho anh đau lòng không thôi.
“Em ngủ trước đi, tôi trông cho, có chuyện gì sẽ gọi em.” Anh quan tâm đề nghị.
“Anh làm việc một ngày đã mệt mỏi rồi ,anh cũng đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không sao đâu. . . . . .” Cô lại lo lắng cho anh.
“Em, người phụ nữ này thật không biết nghe lời! Nói em đi nghỉ ngơi thì cứ đi đi!” Anh cố ý bày ra thái độ không vui.
“Anh, người đàn ông này thật là bá đạo! Tôi nói không đi là khôngđi!” Cô cũng không yếu thế mà cam chịu. Hai người cứ mãi “anh một câu,em một câu”, nhưng trong lòng bọn họ đều biết đối phương đang lo lắngcho Hỉ Nhạc, phút chốc thấy được tình cảm cảm đọng lại trong mắt đốiphương, cuối cùng hai người bèn nhìn nhau cười.
“Bằng không chúng ta cùng thức, được không?” Thái độ của Hạ ThiênKhoát phút chốc mềm lại, thấy được bộ mặt tươi cười cùng sự thay đổi của anh làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất uất ức, Ma vương này tính cách xấu,miệng cũng xấu, thái độ cũng xấu, tuy bề ngoài thì dọa người, nhưngtrong lòng hoá ra cũng thật ấm áp. Sự ấm áp này hình như đang lan tỏa,cô thậm chí có thể cảm thụ hơi ấm trên người anh truyền đến . . . . . .
“Cười cái gì?” Mạc Ưu lộ ra nụ cười thần bí, làm Hạ Thiên không có hảo ý hỏi .
“Không có gì. . . . . .” Cô nhớ tới lần trước lâm vào tình trạng bịthọc léc, tranh thủ lùi lại mấy bước, phải cách xa anh một chút mớiđược.
“Không nói phải không?” Anh tiến tới gần cô, bất thình lình ôm cô vào lòng.
“Đừng. . . . . .” Mạc Ưu thấp giọng thở nhẹ, sợ anh sẽ đối phó với cô như lần trước.
“Em nghĩ rằng tôi muốn làm gì em?” Hạ Thiên Khoát không buông cô ra,chỉ làm cho lưng cô dựa vào lồng ngực của anh một chút, cánh tay đem côkhóa vào trong ngực, hôn lê mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Em cứ ngủđi, tôi sẽ ngủ nhanh thôi .”
“Ừ!”
Mạc Ưu thuận theo lên tiếng, cả người cảm thấy vô cùng ấm áp, mắtnhắm lại, cảm thụ độ ấm từ lưng truyền đến, vô thức làm tim đập nhanhhơn.
“Mạc Ưu, mau tỉnh dậy! Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . .” Thấy HỉNhạc đang thở dốc gay gắt, thậm chí có nước ối từ trong cơ thể chảy ra,Hạ Thiên vội vàng đánh thức Mạc Ưu đang còn mơ màng.
“Thật sao?” Mạc Ưu trong phút chốc mở mắt ra, chưa kịp lấy lại tinhthần, thân thể đã chao đảo, làm cô cảm thấy hơi bất ngờ, Hạ Thiên Khoátlập tức cầm tay của cô, dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô.”Chớ khẩn trương!Hỉ Nhạc và tôi đều tín nhiệm cô.”
Mạc Ưu lúc này mới vừa hoàn hồn, kiên định gật đầu.
“Ừ! Anh mát xa bụng của nó, trấn an Hỉ Nhạc, như vậy nó sẽ không khẩn trương. . . . . .” Cô bắt đầu ra lệnh, hai người cùng nhau động viên Hỉ Nhạc. Nửa giờ sau, tiểu bảo bảo cũng đã chịu ló ra.
“Sinh rồi!” Mạc Ưu và Hạ Thiên phấn hưng kêu lên, Mạc Ưu cảm động đến nổi thậm chí nướcmắt cũng bắt đầu lăn tăn xuất hiện.
“Đồ ngốc, khóc cái gì? Cũng làm mẹ rồi . . . . . .” Hạ Thiên Khoátchậm rãi lau nước mắt cho cô, đồng thời hướng tới môi cô mà hôn nhẹ.
“Quá cảm động chứ sao. . . . . .” Mạc Ưu vội vàng gạt nước mắt, phânphó anh tiếp tục động viên Hỉ Nhạc. Cô cẩn thận bế chó con vừa mới rađời lên, dùng băng gạc vệ sinh cho tiểu bảo bảo, dùng dây nhỏ trói chặtcuống rốn, sau đó cắt bỏ. Xác định chó con đã có thể hít thở tốt, côphân phó Hạ Thiên chuẩn bị nước ấm, nhiệt độ phải là 39 độ, bắt đầu tẩytrừ chất nhầy trên người tiểu bảo bảo.
“Giống quá!” Hạ Thiên Khoát bất chợt phát hiện mà kinh hô một tiếng,Mạc Ưu tiếp tục động tác, cuối cùng cũng xác định, tiểu bảo bảo này cóbộ lông trời sinh giống Bảo Bảo.
“Giống hệt Bảo Bảo nha. . . . . .” Mạc Ưu đánh giá rồi mừng rỡ dịudàng nâng đầu của tiểu bảo bảo, rồi đưa cho Hạ Thiên Khoát bế.
“Bố tiểu bảo bảo, anh phải chăm sóc nó nha.” Cô bắt đầu dọn dẹp cuống rốn, sau đó chuẩn bị nước ấm giúp Hỉ Nhạc lau chùi thân thể cho sạchsẽ. Nhìn Hạ Thiên Khoát ân cần với tiểu bảo bảo này, Mạc Ưu không khỏinghĩ đến lúc anh làm cha thật thì sẽ như thế nào.
Anh cũng sẽ rất vụng về mà chăm sóc tiểu bảo bảo như hiện giờ sao? Anh sẽ trở thành một ông bố nghiêm khắc hay dịu dàng đây?
“Cẩn thận nha. . . . . .” Hạ Thiên Khoát cẩn thận nâng chó con lêngiao cho Mạc Ưu, có chút không biết làm sao, nụ cười trên mặt cũng rấtthỏa mãn.
“Để tiểu bảo bảo này bên cạnh mẹ đi, tiểu tử này đói bụng rồi. . . . . .” Chó con được đặt trong lòng mẹ, lập tức ngọa nguậy, theo bản năngtìm được đầu vú, bắt đầu mút lấy sữa.
“Anh xem kìa, . . . . . . Thật dễ thương!” Mạc Ưu ngồi chồm hỗm ,khoảnh khắc rất đẹp này thật làm cho người ta cảm động không thôi. HạThiên cũng tự nhiên ngồi xổm bên người Mạc Ưu, khoác vai của cô, đồngdạng cảm động nói: “Thật là một cảm giác kỳ diệu . . . . . .”
“Đây sẽ là một sinh mệnh hạnh phúc.” Cô quay đầu nhìn, đáy mắt đầytràn thâm tình. Tại thời khắc tuyệt vời này, cô tự tay nghênh đón mộtsinh mệnh mới, cũng thản nhiên mà đối diện với tình cảm bị bản thân đènén bấy lâu. Tình cảm cuối cùng cũng không phòng bị mà tiến tới, cô cũng không muốn lại tránh né nữa, thời khắc này làm cô thật sự cảm động. HạThiên Khoát ôm cô, khẽ hôn lên hốc mắt chứa đầy nước, còn cả đôi môi đỏmọng. Bọn họ chia sẻ khoảnh khắc vui sướng này, đồng thời cũng làm chotình cảm được phóng thích, giờ phút chỉ còn có thể ôm lấy nhau, cùngthổ lộ tâm tư. Cảm động ôm hôn như lửa cháy, đốt hết tình cảm giấu kíncủa hai người, càng không thể vãn hồi.
“Ừm. . . . . .yêu em. . . . . .” Cô nóng bỏng khẩn cầu với tình cảmmãnh liệt, kiều khu không ngừng mè nheo với anh, lời mới phát ra khó cóthể kháng cự.
“Em thật sự muốn?” Mặc dù trong người đang bị dục hỏa quấn lấy, anhchưa quên đối với Mạc Ưu phải tôn trọng. Mạc Ưu trong lòng khẩn khoảngật đầu, hai tay nâng lên ,chủ động với tới cổ anh
“Nhanh lên. . . . . . em muốn anh. . . . . .”
“Ông trời ơi! Thật nhiệt tình!” Hạ Thiên Khoát liền ôm lấy thân hìnhnhỏ nhắn xinh xắn đi tới cửa, cô thì tách hai chân ra kẹp lấy eo củaanh. Lúc lên lầu, hai người giống như đói khát mà không ngừng quấn lấynhau, anh đem Mạc Ưu lên phòng ngủ chính mình, đặt cô trên giường lớn,Mạc Ưu vẫn chăm chú vịn không cho anh rời đi. Bọn họ lúc này như bị chia tách ra hồi lâu, quần áo xộc xệch, Hạ Thiên rốt cuộc cũng không khắcchế được dục hỏa, vội vàng cởi quần áo trên người cô. Cuối cùng vật nữtính cũng bị cởi ra thì Mạc Ưu ‘ưm’ một tiếng, ngượng ngùng lấy tay chekhuất đi khu vực đó, che mặt không dám ngẩng lên nhìn anh.
“Ôi. . . . . . em thật đẹp!” Kéo tay của cô ra, anh dùng ánh mắt bịtình dục xâm chiếm nhìn làn da trắng nõn của cô, nhìn đến khi toàn thâncô run rẩy vỉ thế càng làm cho làn da mê người ửng hồng. Anh cởi quần áo của mình rất nhanh, lộ ra vật nam tính cùng cô điên cuồng.
Đôi mắt hé mở nhìn vào người đàn ông đầu tiên của mình, cô nuốt vàomãnh liệt, tim đập không thôi, đối với anh lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà lại thâm tình. Nụ cười này chớp nháy đọng lại trong đáy mắt của anh,cũng là lời mời khó kháng ngự được, anh tiến lên trên cô, da thịt kềnhau, xúc cảm làm cho hai người đồng thời rên rỉ thành tiếng. Hạ ThiênKhoát dùng đầu gối tách đùi của cô, chen vào giữa hai chân Mạc Ưu, dùnglửa nóng quấn lấy cô, vùng nữ tính có hơi chút ẩm ướt, đồng thời chiếmlấy môi của cô, đem từng tiếng ngâm nga khó nhịn nhét vào trong khoangmiệng.
Bàn tay càng chậm rãi xoa nắn lấy cặp nhũ hoa đang nhấp nhô, mềm mạitrắng nõn hơn cả trong trí nhớ. Đầu ngón tay thon dài không ngừng khéoléo chơi đùa với đôi nhũ hoa kia , làm cho chúng phải đỏ bừng mỹ lệ.
“Ừm. . . . . .” Mạc Ưu khẽ nhúc nhích, phương pháp tấn công này làmcho toàn thân cô tê dại vô cùng, rồi có cảm giác như bị thiêu đốt bởidục hỏa lan tràn, chỉ có thể lắc lư theo phản xạ, bị ma sát làm cho nóng bừng, không ngừng thấm ra ái dịch.
Hạ Thiên cười nhẹ, không muốn buông tha cho cô. Hành động lè lưỡithâm tình chuyển động theo những đường cong của cơ thể cô, trên làn datrắng nõn vô tình bị lưu lại một vểt đỏ hồng ửng. Anh được thể hướng tới cặp nhũ phong đang nhô lên cao vuốt ve, đói khát bị đèn nén cùng dụchỏa trên người được dịp quấn lấy nhũ phong mẫn cảm mê người kia.
Mạc Ưu cảm thấy toàn thân vừa thoải mái vừa khó chịu, lại không tựchủ được ưỡn ngực mà cầu xin được vuốt ve, dùng thân hình cùng hơi thởmê người đáp lại sự xâm chiếm của anh. Nơi nữ tính kiều diễm kíchthích thú tính của người đàn ông kia, Hạ Thiên Khoát hết sức tận dụngphát huy bổn phận của mình, đầu lưỡi điêu luyện, nhắm trúng chỗ mẫn cảmcủa cô làm cho tiếng rên rỉ càng cao hơn. Toàn thân Mạc Ưu như là lửađốt, khi thì khẽ nấc, khi thì rên rỉ.
“Nóng quá. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . .” Chướng bụng , nhũhoa nâng cao, hạ thể đong đưa càng kích thích cuồng phong, mãnh liệt làm cho cô chống đỡ không được. Bây giờ chỉ còn dục hỏa đang đốt cháy cô,Hạ Thiên ôn nhu đứng dậy tách chân của cô ra, làm cho chỗ tư mật khônghề che đậy mà rộng mở trước mắt.
“Không. . . . . .” Tư thế này làm cô vô cùng khó xử mà kinh hô, thửkhép lại hai chân, đáy mắt lưu lại ánh nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêunày vô tình làm Hạ Thiên đang bị dục hỏa đốt càng thêm kích thích, .
“Cho tôi nhìn em , đẹp quá. . . . . .” Đem chân của cô kéo đến gầnanh hơn, Hạ Thiên Khoát dùng đầu ngón tay còn dính dịch ngọt đưa vàomiệng mình liếm, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ngọt quá, hương vị này còn ngọt hơn bất cứ thứ gì. . . . . .” Độngtác mờ ám cùng lời nói đầy thân mật lại không đứng đắn vừa làm cho anhgiống như một ma vương dâm tà, vừa làm cho Mạc Ưu hưng phấn, toàn thânphát run, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
“Anh. . . . . . Ma vương. . . . . .” Tên ma vương này, từng chúttừng chút đem cô dụ hoặc rơi vào cái bẫy tình ái ngọt ngào, chiếm đóng ở thân thể cô không tha, còn làm cho cô si mê!
Mạc Ưu vô ý than nhẹ một tiếng lại làm cho Hạ Thiên cười khẽ một tiếng.
“Ma vương? Em đều vụng trộm mắng tôi như vậy sao?” Anh đè thấp trênngười cô, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cô, đúng là như ma vương đangcâu hồn người khác
“Nếu như tôi là ma vương, em chính là tiểu ma nữ chuyên môn hầu hạtôi, tôi đây sẽ không khách khí mà hưởng dụng!” Đem hai chân cô kéo tớihướng mình, anh đón lấy nâng thân hình mềm mại lên, cúi người, dùng đầulưỡi giữ lấy nơi tư mật non nớt.
“A. . . . . .” Mạc Ưu như bị giật điện kinh hô một tiếng, trừng lớn con mắt nhìn anh đùa bỡn nơi nữ tính nhất của mình.
“Không. . . . . .” Cô cố gắng kháng cự, đầu lưỡi anh lại càng kíchcuồng! Nơi tư mật mẫn cảm không chịu nổi sự trêu chọc, làm cho dịch tiết không tự chủ mà tràn ra.
“A a. . . . . .” Hạ thân run run giống như đóa hoa nhỏ dưới gió lớn,tiếng rên rỉ đeo bám khắp phòng, tiểu ma nữ hoàn toàn bị trầm luân trong hoan ái kích thích, khó có thể tự kềm chế. Lần thứ nhất cao trào cuồngnhiệt, thân thể của cô đầu tiên là căng cứng tới cực điểm, sau đó lạixụi lơ, Mạc Ưu khép chặt đôi mắt lại, dồn dập thở dốc. Hạ Thiên Khoátbiết rõ cô đã chuẩn bị xong, vẫn nằm rạp người che kín nơi nữ tính đangửng đỏ, nhu hòa hôn lên những giọt lệ, đồng thời kéo đùi ngọc của cô ra, chặt kín hơn mức tưởng tượng.
“Ư. . . . . .” Mạc Ưu đau đến mức hai chân rung lên, cắn chặt môinhưng không hô đau. Nước mắt và tiếng khóc không ngăn được thoáng mềmhoá thú tính của anh, anh tỏ ra kiên cường nhẫn nhịn nhìn cô mà mủi lòng xót thương.
“Đừng khóc. . . . . . Nhẫn nại, lát nữa sẽ hết đau.” Anh lấy tay vuốt lên gò má lấm tấm mồ hôi bị tóc mây bám dính vào, thậm chí cúi ngườihôn đi hết nước mắt của Mạc Ưu, hành động nhẹ nhàng thiết tha không thểthốt lên bằng lời. Anh không muốn bỏ qua cái tư vị câu dẫn hút hồn này, càng không muốn rời khỏi nơi cấm địa ngọt lịm này. Anh rất có kiênnhẫn, chờ tiểu ma nữ vì anh rộng mở, chủ động nghênh đón anh đột kích.Mạc Ưu mở ra hai mắt đẫm lệ ngắm nhìn anh, mồ hôi trên thái dương vì anh mà nhỏ giọt, biểu lộ dịu dàng an ủi của anh làm cho cô say mê khôngthôi. Đau đớn thoáng qua đi, vật nam tính ở trong cơ thể nhẹ nhúc nhích, kích thích mẫn cảm, cô nhịn không được nhăn lại đôi mi thanh tú, hừ nhẹ một tiếng, giãy dụa hạ thân, vốn là muốn rũ bỏ cái cảm giác khó chịunày, không ngờ lại càng chặt hơn.
“Thật là khó chịu. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . .”
“Á. . . . . .” Một tiếng kêu cấp bách truyền tới, Hạ Thiên Khoát nhịn không được phát ra tiếng rên, mông không tự chủ được mà bắt đầu tậpkích, tại trong cơ thể cô vùi càng sâu.
“Ưm . . . . .” Cô bất lực, cả đầu loạng choạng, từ chỗ giao hợptruyền đến nhiệt như lửa nóng, nóng rực lại mãnh liệt bắt cô phải tuânlệnh mà hò hét. Cô híp nửa đôi mắt nhìn về phía anh, chứa đựng nước mắt, ánh mắt tràn đầy khao khát, nhưng không biết mình muốn cái gì. . . . . .
Hạ Thiên biết rõ cô đang dầnmthích ứng với mình, vì vậy chậm rãi dichuyển mông, từ cạn tới sâu, từ trì hoãn đến cuồng nhiệt, đem một luồngsóng nhiệt lực đưa vào trong cơ thể cô.
Vì vậy, ma vương không ngừng tấn công, tiểu ma nữ thân bất do kỷ bịkích động, cơ thể bị dục hỏa làm sôi sùng sục mà không ngừng ngâm ngarên rỉ, tuân lệnh thuần phục. . . . . .
“Ừm. . . . . .” Mệt mỏi thiếp sâu vào giấc ngủ, Mạc Ưu chợt tỉnh,xoay người một cái, hạ than lại truyền đến cảm giác đau đớn. “Tiểu bảobảo!” Cô phút chốc ngồi dậy, chợt nhớ tới những chú chó con mới sinhkia. Hạ Thiên Khoát đang nằm bên cạnh lười biếng lên tiếng.”Tôi vừa mới nhìn, chúng nó vừa uống xong sữa, đang ngủ say. Tôi cũng đã đút cho HỉNhạc. . . . . .”
Mạc Ưu lúc này mới hơi yên tâm.”A! Cứ để tôi đi nhìn xem. . . . . .”Cô vén chăn lên vội vã xuống giường, đối mặt với tình trạng quẫn báchnày có chút thẹn thùng. Hạ Thiên Khoát lại một tay kéo lấy cô giam vàotrong ngực. “Em vừa mở mắt lại đã nghĩ đến mấy nhóc kia, không muốn chăm sóc tôi à? Tôi cũng đói bụng lắm. . . . . .”
Mạc Ưu lúc này mới ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn qua khuôn mặt tuấn tú có chút râu ria kia “. . . . . . Để tôi đi làm bữa sáng.” Cho rằnganh đói vụng rồi, Mạc Ưu giãy dụa muốn xuống giường, Hạ Thiên xoayngười một cái đem cô đặt ở dưới thân.
“Đó là chuyện sau này, trước hết em phải làm cho tiểu huynh đệ của tôi no bụng cái đã….”
“A?” Mặt cô đỏ lên, rồi nghiêm mặt, bất đắc dĩ nhìn anh. Hạ ThiênKhoát chỉ cười cười, bắt đầu tận hưởng bữa sáng của mình . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, thật nhiều suy nghĩ hiện lên. Sau bữa ăntối hôm nay, Mạc Ưu đem Hỉ Nhạc cùng tiểu bảo bảo vào phòng xong, liềnchạy ra ngoài, cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Hạ ThiênKhoát, vì quá sợ nên đối với anh không có biểu lộ gì, coi tối hôm quanhư là nước lã hòa đường ngọt, như là một giấc mộng chiêm bao, tối hômqua tâm trạng anh thế nào mà lại cùng cô phát sinh quan hệ? Mà quan hệcủa bọn họ bây giờ là gì?
Cô biết mình cũng không phải là rung động nhất thời, nhưng cũng không ngờ mình bị đè nén tâm tình lại bùng nổ nên cùng anh hưởng thụ hoan ái? Cô thậm chí còn không biết anh có bạn gái hay không, hay là cái côthiên kim tiểu thư không coi ai ra gì là bạn gái của anh?
“Ai. . . . . .” Có lẽ, cô không nên phóng túng tình cảm của mình,miễn cho càng lún càng sâu. Cô nhìn về nơi xa, nhìn ánh đèn mờ ảo kia,tâm tư tình cảm cùng hành động đều rối như tơ vò.
Bản thân kiềm nén không được mà nhớ đến Mạc Ưu, Hạ Thiên Khoát cảngày đều cảm giác nóng ruột, nếu không phải công ty có quá nhiều việccần phải xử lý, anh căn bản không muốn rời khỏi cô. Nhưng Mạc Ưu lạiđang lo nghĩ, đối với tình cảm thì cực kỳ chậm chạp, anh cũng không quan tâm tình cảm từ đâu mà đến. Anh chỉ biết mình rất thích ở bên với cô,nhưng không biết đấy có phải là bởi vì thói quen hay không, anh khôngthể nào nói rõ nguyên nhân. Gương mặt đầy kinh nghiệm khi giúp Hỉ Nhạcsinh nở, anh cảm giác từ một khắc này, thể xác và tinh thần của haingười luôn dính lấy nhau, cô đem lần đầu tiên hiến dâng cho anh, điềunày làm cho nội tâm của anh cảm thấy mãn nguyện, còn có sự cảm độngkhông thể thể hiện bằng lời. Hiện tại, anh lóng ngóng mà nhớ đến cô, mới cố gắng trang thủ thời gian kết thúc hội nghị nhanh nhất mà chạy thẳngvề nhà, bởi vì chỗ đó có cô! Trong phòng khách, ngọn đèn yếu ớt làm chonội tâm của anh cảm thấy có chút lạc lõng, vì anh vốn nghĩ sẽ thấy khuôn mặt tươi cười của cô nhiệt tình nghênh đón anh trở về. Hạ Thiên Khoátđoán rằng Mạc Ưu có thể đang ở trong phòng của Hỉ Nhạc, nhưng dưới ánhđèn lờ mờ cũng chỉ có hình ảnh ấm áp của Hỉ Nhạc và đàn chó con. Anh xoa đầu Hỉ Nhạc, xoay người tiến tới phòng của Mạc Ưu gõ cửa, không ngườiđáp, lại đẩy cửa ra xem, căn phòng tối đen làm cho anh thất vọng. Anhhoài nghi có lẽ cô đã rời đi, bởi vì tối hôm qua mà hối hận; hơn nữa HỉNhạc cũng đã sinh nở bình an , cho nên anh đã không có lý do bắt cô ởlại. Suy nghĩ này làm cho tâm tình khó chịu của anh càng trầm đi hơn một nữa. Anh chán nản đi vào phòng khách, ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổnhìn, ngửa người ra phía sau sôfa, vừa hay bắt gặp được bóng dáng củaMạc Ưu đang chầm chậm hướng tới, lúc này Hạ Thiên Khoát mới phát giáclồng ngực mình đang đánh trống. Hạ Thiên cố gắng đè nén xúc động muốn cô ôm vào trong ngực, hi vọng bản thân không quá nóng nảy bởi vì anh cũngđoán không ra tâm tư của cô. Cô có lẽ chỉ là một phút cảm động mà sinhra hành động như ngày hôm qua, có lẽ giờ này đang vì thế mà hối hận. . . . . .
“Tại sao lại ra khỏi nhà? Đừng nghĩ tôi sẽ quan tâm mà đi tìm em!”Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, vốn muốn nói ra một chút lời thânmật…, nhưng lời vừa ra khỏi miệng rồi lại tự chế nhạo mình, liền biểu lộ bộ dáng vì bất an nên tức giận.
“Tôi nào dám phiền toái Hạ tiên sinh!” Khẩu khí của anh mặc dù vẫnngoan cố giống như trước đây, nhưng Mạc Ưu thấy được sự dịu dàng nơi đáy mắt của anh. Anh ra vẻ ủy khuất bĩu môi, xem ra rất giống làm nũng vớicô.
“Em còn có cái gì không dám?” Anh ngồi xuống ghế, tay ngoắc ngoắc , mắt không quên mà trừng với cô.
“Còn không qua đây!” Đè xuống trái tim đang kinh hoàng, cô rụt rèmột chút mới chậm rãi đứng dậy đến gần anh. Hạ Thiên Khoát lập tức kéotay cô, bắt cô phải ngồi bên anh, dùng cánh tay rắn chắc đem cô khóa ởtrước ngực, nhắc đi nhắc lại:
“Đêm đã lạnh rồi mà còn muốn chạy lung tung đi đâu…………..” Cảm nhậnđược hơi thở trên người Hạ Thiên Khoát, hai cánh tay của ma vương nàynhư muốn dán chặt bên người cô, nhưng lại ấm áp làm cô cả đời này cũngkhông muốn rời đi.
“Ấm quá . . . . .” Mạc Ưu vùi vào trong lồng ngực của anh, không nhịn được than nhẹ.
“Em thật thơm. . . . . .” Trên người cô truyền đến hương thơm làm anh thư thái, giờ phút này anh thầm nghĩ khoảnh khắc này rất có ý nghĩa đối với mình.
“Em biết không?” Nhìn qua những ngọn đèn màu xa xa bên dưới sân, anhchậm rãi nói ra tâm nguyện lớn nhất khi còn nhỏ. “Khi còn bé anh thíchnhất ngồi ở chỗ này nhìn xuống, cảm thấy thật ấm áp. . . . . . Khi đóanh đã nghĩ, nếu như cả nhà của anh cũng như những gia đình bình thườngkhác, không cần có tiền, chỉ cần ba mẹ mỗi ngày đều ở nhà cùng anh thìthật tốt. . . . . . Nhưng mà, làm bạn với anh chỉ có Hỉ Nhạc.” Hạ ThiênKhoát chưa bao giờ kể cho bất kỳ người nào tình cảnh và tâm tình củamình lúc nhỏ, thậm chí những người bạn bè tốt nhất cũng không hiểu rõnỗi cô đơn của anh, nhưng anh cho rằng Mạc Ưu chắc chắn sẽ hiểu.
Cô đương nhiên hiểu được lòng anh! Từ sau chuyện bác Tín kể, cậu bénhỏ chỉ có mình con chó làm bạn, cô đã một mực yêu mến anh! Nay anh tựmình nói ra tình cảm của mình, càng làm cho Mạc Ưu ngơ ngác không hiểu,bị sự cảm động khuất phục. Ngẩng đầu nhìn bộ dáng yếu ớt chưa bao giờxuất hiện kia, cô xoay người ôm anh, dùng ngữ điệu dịu dàng an ủi HạThiên Khoát: “Có em rồi! Từ nay về sau có em ở bên anh . . . . .”
Chỉ cần anh còn muốn em, em sẽ vẫn luôn ở bên anh, trong lòng cô thầm hô lên nhưng không dám nói ra tình cảm này khỏi miệng.
“Mạc Ưu. . . . . .” Hạ Thiên Khoát ôm cô càng chặt, khóe miệng bấtgiác nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn vui vẻ. “Đúng vậy, có em theo giúp anhrồi.” Bây giờ anh không còn hâm mộ những ngọn đèn ấm áp kia nữa, vì giờ phút này, mảng băng trong lòng anh đã bị tan chảy ra mất rồi.