Hôm nay Hạ Thiên Khoát dùng hết thời gian ở lại công ty làm việc đếntận mười một giờ mới chịu tan tầm. Về đến nhà, thấy đại sảnh không mộtbóng người, anh vô thức mà bước tới phòng của Hỉ Nhạc, sân sau là sânchơi của Hỉ Nhạc.
Anh quyết định ngày mai sẽ đưa nó đến bệnh viện và trung tâm bảohiểm. Vừa đẩy cửa, lại bắt gặp Mạc Ưu ngồi bên người Hỉ Nhạc, hai taykhông ngừng vuốt lưng của nó. Tư thế của Hỉ Nhạc thay đổi.
“Sao vậy?” Hạ Thiên Khoát tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ưu, cô lập tức lo lắng nhìn anh.
“Hỉ Nhạc hình như sắp sinh. . . . . Có cần đưa đi bệnh viện hay không?”
Hạ Thiên Khoát thoáng có chút bối rối, thật sự là anh không biết làm thế nào cho đúng.
“Ừm, tình hình cũng chưa đến nỗi tệ lắm. . . . . . Hẳn là còn haingày nữa, nhưng hôm nay nó có vẻ rất mệt mỏi” Đôi mắt vô tình lướt quatư thế bối rối của cô, khi thì vặn vẹo, khi thì đứng ngồi không yên.
“Mọi dụng cụ tôi đều đã chuẩn bị xong, vừa nãy cũng đã giúp nó cạolông đầu vú, nếu như khuya hôm nay nó sinh, tôi hẳn là có thể ứng phó.”Mạc Ưu chỉ đống dụng cụ, khẽ vuốt ve cái bụng của Hỉ Nhạc, dịu dàng anủi: “Hỉ Nhạc, đừng sợ! Có mẹ ở đây. . . . . .” Mạc Ưu tự nhiên xưng hôbản thân là mẹ, giống như là đang thân mật với Bảo Bảo, cũng không pháthiện nói như vậy có cái gì không đúng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cùng với nụ cười an ủi tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-cua-ngai-tong-tai-lanh-lung/103249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.