Trong đêm tối, Mạc Ưu và Hỉ Lạc ngồi ở hoa viên hóng mát, Hỉ Lạc vẫnrên ư ử bên cạnh Mạc Ưu như trước. Ngắm nhìn khu nhà cao cấp và căn nhàtrống dưới núi Lâm Lập, trong đầu cô không ngừng hiển hiện hình ảnh cậubé trai cùng con chó năm đó ngồi ở chỗ này ngẩn người.
Lúc ấy trong lòng của anh nghĩ gì? Có giống như cô bây giờ cảm thấykhung cảnh này rất tuyệt, rất thoải mái, hay là tình nguyện dùng tất cảđể đổi lấy có được cha mẹ ở bên?
Vấn đề này chỉ có ma vương mới có thể cho cô đáp án, nhưng cô lạikhông thể thử nhổ râu lão hổ . . . . . Nếu như cô thật sự hỏi anh, mavương nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, sau đó nghĩ hết biện pháptrừng phạt cô?
Mạc Ưu cảm thấy mình đang suy nghĩ vớ vẩn, bật cười ra tiếng.
Hạ Thiên Khoát đứng ở một bên ước chừng năm phút đồng hồ, Mạc Ưu hoàn toàn không phát giác. Anh cũng không quấy nhiễu cô, nhưng ánh mắt lạivẫn theo dõi từng biểu lộ biến hóa phong phú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Chỉ thấy cô nhìn về phương xa thoáng cái khẽ nhíu mày, trong chốclát lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng nụ cười sáng sủa lại tácđộng nơi đáy lòng yếu ớt nhất của anh.
“Chuyện gì mà cười tươi vậy?” Tuy rằng rất muốn xem thêm biểu lộthoải mái hiếm thấy của cô, nhưng anh vẫn là nhịn không được lên tiếng.
Anh muốn biết chuyện gì làm cho cô vui vẻ như vậy, lần đầu tiên muốn biết ý nghĩ của cô, muốn hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-cua-ngai-tong-tai-lanh-lung/103247/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.