Sau một hồi sợ bóng sợ gió, hình ảnh ấy xuất hiện vừa bất ngờ vừa đẹp đẽ nhưng không đợi Cù Tranh Viễn ổn định lại tâm trí sau trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bằng mồm mép lanh lợi của mình Tạ Diễn đã thành công phả hỏng bầu không khí đang tốt đẹp, hơn nữa còn chọc giận người đối diện.
"Sao giờ anh còn chưa ngủ nữa?"
"Sao giờ tôi còn chưa ngủ?" Cù Tranh Viễn chỉ chóp mũi mình, rồi hung hăng chọt trước ngực Tạ Diễn gào lên: "Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao giờ tôi chưa ngủ nữa hảaa!"
Thần kinh trì trệ của Tạ Diễn rốt cuộc mới phản ứng lại: "Vì anh lo tìm tôi nên anh mới không ngủ phải không?" Ngữ khí của cậu còn chứa một chút cảm xúc không chắc chắn, quá là thần kỳ, Cù Tranh Viễn ngoại trừ ăn rồi ngủ còn quan tâm đến việc cậu có ở nhà không?
Cù Tranh Viễn không nói chuyện, nhưng hai đồng tử đang trừng lớn đã thay hắn biểu lộ tất cả.
"Xin lỗi nha."- Tạ Diễn đang chuẩn bị mở miệng giải thích mấy chuyện trải qua đêm nay, ở nơi xa xa lại có một luồng sáng chiếu đến.
Thật ra thì Hứa Chu Chính lúc nhận được cuộc gọi kia cũng biết lần này mình chạy tới cũng vô ích, nhưng vì lòng kính nghiệp anh phải hối hả chạy tới, sau khi anh ta xuống xe câu đầu tiên là hỏi Cù Tranh Viễn: "Sao rồi, có phải em trai cậu không?"
Cù Tranh Viễn gật đầu: "Thật ngại quá, đêm nay đã làm phiền anh rồi."
"Không có việc gì, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995431/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.