Sau khi Cù Tranh Viễn rời đi, Tạ Diễn sống không còn gì luyến tiếc nữa, nằm liệt trên ghế dựa, hai tay thon dài rũ hai bên hông, giống y đúc gốc trầu bà vàng héo rũ bên cửa sổ.
Bởi vì khung cảnh vừa rồi quá mức ngột ngạt.
Héo queo rồi.
Từ khi sinh ra đến giờ, cậu đã trải qua rất nhiều bi thảm, chuyện vừa vớ va vớ vẩn vừa xấu hổ, nhưng chưa có chuyện nào khiến cậu hổ thẹn như vậy, không chỗ chôn thây, muốn một phát súng bắn chết mình.
Huyết áp của cậu vẫn chưa hồi phục lại, người ngợm mệt mỏi, khí lực cũng không còn, đầu óc toàn là biểu tình như hóa đá của Cù Tranh Viễn và màn chạy trốn tốc độ ánh sáng của hắn.
Thật khiến người ta sợ hãi, đi đầu thai cũng chưa nhanh vậy.
Tạ Diễn lúc ấy hoảng loạn ngờ nghệch, căn bản không bắt được người lại, chờ đến lúc phản ứng lại, Cù Tranh Viễn đã trốn đến cửa phòng ngủ.
Tạ Diễn đành phải ngoác miệng hô to tới mức lầu trên lầu dưới hàng xóm bên cạnh gì cũng nghe thấy: "Anh đừng hiểu lầm,tôi đang làm thêm đó, tôi thực sự không có chơi bậy chơi bạ trong phòng sách của anh!"
Thật ra nếu không phải sự thật là như thế, cậu còn chẳng tin lời mình nói nữa.
Không ngoài dự liệu, trả lời cậu chỉ là một câu với ý nghĩa thâm sâu, "Òoo——"
Tạ Diễn dựa vào tay vịn cầu thang, thò nửa thân mình ra, thấy chết không sờn thẳng thắn: "Tôi không phải gay! Anh tin tôi!"
Cù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995420/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.