Sau khi ăn cơm chiều, Cù Tranh Viễn cùng Tạ Diễn làm trị liệu bệnh cho cậu.
Trải qua hơn một tháng thử nghiệm, phương án của bác sĩ Ngụy bắt đầu có hiệu quả, ít nhất Tạ Diễn đã không còn sợ rửa màu nước đỏ, chỉ là trong quá trình đó, vẫn còn triệu chứng của bệnh sợ máu.
Choáng váng, hô hấp dồn dập, tay cầm bút lông không ngừng phát run.
Cù Tranh Viễn bật đèn phòng khách sáng hết mức có thể, trên bàn trà là đồ dùng đã rửa sạch sẽ, chỉ để lại một cây bút máy, mực nước, giấy trắng và một ly nước đường, nếu Tạ Diễn khó chịu quá thì sẽ uống.
Cù Tranh Viễn ngồi bên cạnh Tạ Diễn, tay trái đè vai cậu: "Chúng ta thử lại một lần, nhỏ ít mực trên tờ giấy trắng, cậu có thể tưởng tượng trong đầu một vài chuyện làm cậu vui vẻ."
Tạ Diễn điều chỉnh hô hấp, tưởng tượng trời xanh mây trắng và thảo nguyên xanh mát, để mình dần bình tĩnh lại.
Một giọt mực đỏ sậm, trang giấy chưa kịp thấm vào, nhìn cực kỳ giống vết máu.
Cù Tranh Viễn nghiêng mặt, lẳng lặng quan sát vẻ mặt Tạ Diễn, màu nước trên tờ giấy càng ngày càng nhiều, sắc mặt cậu càng thêm ngưng trọng, thậm chí còn hiện ra cảm xúc bồn chồn thấp thỏm.
Đầu óc Tạ Diễn không chịu khống chế, đã không còn trời xanh mây trắng, chỉ có mưa bụi liên miên không dứt và bóng đêm sâu hun hút.
Đầu ngón tay cậu dùng chút lực, mực trong ống mực tí tách rơi trên trang giấy trắng.
Cậu trông rất mất tập trung, hô hấp dồn dập hơn vừa rồi rất nhiều.
"Đừng sợ, mực nước mà thôi." Cù Tranh Viễn đúng lúc che hai mắt cậu, bao bọc tay phải của cậu, bắt cậu dừng lại: "Tạ Diễn, chúng ta cùng nghe một bài hát đi."
Hai bàn tay nắm chặt thành quyền của Tạ Diễn dần dần lỏng ra, không nôn mửa cũng không chóng mặt, chỉ là kịch liệt run rẩy.
Cả người như vừa tỉnh táo lại sau cơn mê mang, ngây người một hồi lâu mới quay đầu nhìn hắn: "Nghe cái gì, điện thoại tôi để ở trên lầu, không lấy tới."
"Dùng của tôi." Cù Tranh Viễn nhấn mở điện thoại, tìm một khúc dương cầm, "Cậu có thể vừa nghe vừa tưởng tượng tâm tình của tác giả khi sáng tác bài hát này."
Khúc dương cầm du dương nhẹ nhàng, sống động như sương mai, như bầu trời đầy sao, luôn dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới những thứ tốt đẹp.
Tạ Diễn vừa nghe, vừa tưởng tượng mình đang chạy nhảy trên một thảo nguyên bao la rộng lớn, trên thảo nguyên có một đàn dê và người chăn dê.
Cậu tới gần một chút, phát hiện người chăn dê kia chính là Cù Tranh Viễn, còn hỏi cậu có muốn ăn thịt dê xiên nướng không.
Cậu bị trí tưởng tượng phong phú của mình chọc cho vui vẻ.
"Cười cái gì?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Không." Lúc Tạ Diễn cúi đầu vẽ tranh, mới ý thức được mu bàn tay mình vẫn luôn được bàn tay phải của Cù Tranh Viễn bao lấy, giống như đang dạy cậu tập viết chữ.
"Chúng ta đổi màu đi, cậu còn muốn vẽ cái gì nữa?" Cù Tranh Viễn hỏi. . Truyện Hệ Thống
"Vẽ một quả táo đi."
"Suốt ngày chỉ biết ăn."
Đổi một tờ giấy và bút lông mới, Cù Tranh Viễn dính sát rạt vào người cậu, rất nhiều lần khuỷu tay cậu đụng phải bụng đối phương, nhưng Cù Tranh Viễn cũng không trốn tránh.
Bả vai được một lòng bàn tay ấm áp ôm lấy, nỗi sợ hãi dần dần tan biến, nhưng làn da càng ngày càng nóng, đặc biệt cái tay phải vừa rồi được người ta nắm đã đổ mồ hôi.
Tạ Diễn rụt cổ, sợ bị phát hiện manh mối gì đó, nhanh chóng đổi đề tài: "Bài hát này rất quen thuộc, tên là gì vậy?"
"Summer."
Tạ Diễn len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh đèn, làn da hắn trắng nõn nà, sống mũi cao cao, lông mi rất dài, hoàn mỹ kì lạ.
Tựa hồ như cảm nhận được điều gì, Cù Tranh Viễn cũng quay đầu qua nhìn cậu, cong cong khóe miệng: "Nhìn bức tranh kìa, nhìn tôi làm gì? Muốn vẽ hoa lá cành lên mặt tôi à?"
Khoảng cách quá gần, Tạ Diễn ngửi được mùi thơm của kẹo cao su, vị chanh ngọt thanh tươi mát.
"Có thể không?" Tạ Diễn vì giấu chột dạ, được voi đòi Hai Bà Trưng.
Cù Tranh Viễn nhai kẹo cao su, hỏi lại: "Cậu đoán xem?"
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tạ Diễn giơ tay quẹt một vệt mực lên mặt hắn, Cù Tranh Viễn chỉ cảm thấy làn da chợt lạnh lẽo, lau lau mặt, cắn chặt răng: "Tạ Diễn, đây là cậu tự tìm đường chết."
Tạ Diễn ném bút lông xuống cất bước chạy trốn, lại bị người ta túm chặt mắt cá chân đè trên thảm thọc lét, Cù Tranh Viễn trả thù bằng cách vẽ đầy mấy con thú trên mặt, trên cổ và mu bàn tay cậu.
Có một khoảng thời gian rất dài, Tạ Diễn đều nghe khúc dương cầm của Cù Tranh Viễn nói rồi mới đi vào giấc ngủ.
Cù Tranh Viễn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Thấy không rõ mặt, nhưng cậu vẫn biết.
Có đôi khi là cùng nhau tắm rửa cho Hổ Tử; có đôi khi là chạy bộ trong công viên; có đôi khi giấc mộng thật hoang đường, cậu mơ thấy cô bạn gái phẫu thuật thẩm mĩ bị hỏng mặt kia của Cù Tranh Viễn dọn vào nhà, muốn sang ngủ cùng Cù Tranh Viễn.
Ánh mắt mê ly kia, dáng người quyến rũ kia, điệu bộ trà xanh kia cứ khắc sâu trong đầu cậu.
Lúc tỉnh lại không biết vì sao cảm thấy hơi khó chịu, tuy rằng người ta có bạn gái, dọn vào ở cũng bình thường, nhưng chỉ là cảm thấy không thoải mái, cậu cho rằng bao nhiều buồn lòng này là do mình không thích tiết tấu sinh hoạt bị quấy rầy.
Có điều cậu thấy hơi kì cục bởi vì đã hẹn hò lâu như vậy rồi, mà tước nay vẫn không thấy Cù Tranh Viễn gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho bạn gái, hình nền điện thoại cũng đã sớm sửa thành tấm Hổ Tử đang chổng mông duỗi người.
Chẳng lẽ là tình cảm rạn nứt?
Cậu tự nhận mình không phải là người thích buôn dưa lê bán dưa chuột, nhưng vẫn nhịn không được nói ra nghi ngờ trong lòng vào một buổi trưa trời xanh gió mát.
"Bạn gái của anh là người trong giới hả?"
Lúc ấy Cù Tranh Viễn đang xem một chương trình pháp lý, lực chú ý đều bị vụ án hấp dẫn, không nghĩ ngợi hỏi lại: "Bạn gái nào?"
Tạ Diễn bỏ ly sứ trong tay xuống: "Thì cái người lần trước anh kể với tôi ấy, anh quên rồi à?"
"Àaa ——" Cù Tranh Viễn kéo dài âm cuối, vô thức hồi tưởng câu chuyện mình xạo quần với cậu, hai tai nóng bừng. Nhưng đã bịa tới đó rồi, cũng không thể tự tát vào mặt mình, đành đâm lao phải theo lao thôi: "Bạn gái của tôi nhiều quá nên cũng không nhớ người cậu nói là ai hết."
Tạ Diễn dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng đồ tra nam, nhắc nhở hắn: "Thì cái người mà lần trước anh không cho tôi mắng là cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ ấy, quan hệ của hai người còn tốt không?"
Cách đây lâu lắm rồi mà, Cù Tranh Viễn cũng đã quên mất lúc ấy mình dùng ảnh của ai, thuận miệng nói một câu: "Cũng được, có gì không?"
Tạ Diễn "À" một tiếng: "Không có gì, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Cù Tranh Viễn cắm miếng táo nhét vào trong miệng, nhai mấy cái, rồi nhớ lại: "Không đúng nghen, ý cậu là nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ hả? Mặt của tôi là hàng thật trăm phần trăm đó!"
"Bù đắp khuyết điểm cho nhau cũng là một loại xứng đôi." Tạ Diễn mỉm cười nói, "Chúc hai người hạnh phúc cả đời."
Cù Tranh Viễn nuốt miếng táo xuống, phối hợp nói: "Cảm ơn nhiều, xin nhận lời chúc của cậu."
Gần cuối năm, đường phố trong thành giăng đèn kết hoa, lung linh rực rỡ.
Cũng là lúc các bảo an bận bù đầu bù cổ, treo khẩu hiểu chúc Tết Nguyên Đán an khang thịnh vượng, lại dán giấy đỏ lên cửa của từng nhà, nhắc nhở các hộ gia đình rằng trong đêm giao thừa rất dễ xảy ra trộm cướp, phải chú ý an toàn cho người thân và tài sản, nhớ phải khóa cửa ra vào và cửa sổ.
Tạ Diễn mỗi ngày đều đánh dấu trên lịch bàn, ngóng trông nhanh nhanh qua nghỉ đông, bởi vì Tạ Mạn đồng ý với cậu dịp tết sẽ đi dạo bảo tàng khoa học kỹ thuật.
Trưa mồng 1 Tết Nguyên Đán, cậu nhận được điện thoại từ Tạ Mạn, nói là muốn nhờ cậu lấy giúp số đo 3 vòng của Cù Tranh Viễn.
"Chị cần số đo ba vòng của hắn làm cái gì?"
"May quần áo đó."
Tạ Mạn nửa năm qua thỉnh thoảng sẽ ra ngoài gặp khách hàng cùng Cù Bình Sinh, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở lại công ty dốc lòng nghiên cứu thiết kế.
Cù Bình Sinh còn mời giáo viên chuyên môn của học viện thiết kế về dạy cô.
"Vì sao phải may quần áo cho hắn?" Tạ Diễn khó hiểu, tuy Cù Tranh Viễn thường dẫn cậu về Gia Hòa Vân Trúc ăn cơm, nhưng quan hệ giữa Cù Tranh Viễn và chị cậu chỉ duy trì ở mức độ gặp nhau cũng không kháy nhau, cũng không thêm bạn bè WeChat.
"Bình Sinh tối hôm qua đột nhiên nói với chị sinh nhật của Tiểu Viễn, là ngày 20 tháng này, chị muốn chuẩn bị quà cho cậu ấy, mua quà thì không có thành ý lắm, chi bằng chị may một bộ âu phục cho cậu ấy đi, lỡ sau này cậu ấy đi biểu diễn có thể mặc."
"Quần áo của hắn nhiều lắm đó, mỗi ngày thay một bộ, với lại hắn chướng mắt chị, còn không bằng chị cứ may cho em, mỗi ngày em đều mặc cho chị xem." Tạ Diễn nói.
"Tặng thì cứ tặng, cậu ấy có mặc hay không là chuyện của cậu ấy, tâm ý dù sao cũng phải tặng." Tạ Mạn nói, "Chị đã đan cho em một bộ áo lông và khăn quàng cổ, cuối tuần lúc trở về ăn cơm chị đưa cho."
"Vậy được rồi."
Tạ Mạn vẫn không yên tâm nhắc nhở cậu: "Chị sẽ nhắn mấy cái cần đo qua WeChat cho em, tốt nhất là em tự đo, số liệu càng chính xác càng tốt."
"Biết rồi ạ."
"À đúng rồi, không được nói cho cậu ấy chị may quần áo cho cậu ấy, chị phải tặng cậu ấy một bất ngờ."
Tạ Diễn nhíu mày: "Vậy chị xem em ăn nói thế nào đây?"
"Em thông minh như vậy, tự mình nghĩ cách nhé, có điều nếu như cậu ấy biết thì cắt một tháng tiền tiêu vặt của em."
Cuộc đời thật lắm trái ngang.
Tạ Diễn nhấn mở số liệu bảng biểu Tạ Mạn gửi cho cậu, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt phượng.
Ngoại trừ vai rộng bao nhiêu, quần áo dài bao nhiêu, ngực, vòng eo, chiều dài tay áo, độ rộng tay áo, còn có mông, háng, đũng quần......
Tạ Mạn tri kỉ đánh dấu cách để đo chính xác nhất: Thân thể đứng thẳng, hai chân hơi hơi tách ra, thước dây phải quấn quanh phần mông căng tròn nhất, độ chùn của háng và đũng quần phải điều chỉnh sao cho vừa phải.
Tạ Diễn ôm Hổ Tử nằm trên đùi cậu để sờ lông nó.
Mấy chỗ đầy đặn này thì cậu biết hết, chỉ có điều số đo vừa phải là bao nhiêu chứ? Đo kích thước, chỉ mặc một các quần lót hay là mặc quần ngủ đây?
Hơn 10 giờ tối, ghi hình chương trình xong thì Cù Tranh Viễn trở về nhà, mới vừa treo áo khoác lên giá áo, trên lầu đã vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
"Anh đã về rồi." Tạ Diễn chạy như bay qua, ân cần giành lấy ba lô trên vai hắn, "Có cần nấu đồ ăn khuya cho anh không?Hồi tối tôi gói sủi cảo, còn thừa rất nhiều, anh có thích ăn nhân thịt bò không."
Cù Tranh Viễn được thương mà sợ, khom lưng xách Hổ Tử lên ôm vào lòng rờ lông: "Được thôi, có điều tôi muốn ăn sủi cảo hấp không ăn sủi cảo chiên."
"Sủi cảo chiên ăn ngon hơn!"
"Sủi cảo chiên dễ béo."
Tạ Diễn đứng ở phòng khách không nhúc nhích, hai tay giấu xau lưng, xấu hổ nói: "À ừm, anh có thể giúp tôi cái này được không?"
Cù Tranh Viễn vỗ tay cái bép: "Khi không tỏ ra ân cần, không phải gian thương thì cũng là phường trộm cắp*, biết ngay là thằng nhóc cậu có chuyện gì muốn nhờ vả tôi mà!"
(*Câu gốc: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo)
"Tôi có một người bạn, cậu ấy mới có bạn trai học trường thể dục thể thao, muốn mua quà cho bạn trai cậu ấy."
Cù Tranh Viễn đoạt đáp: "Muốn tôi giúp suy nghĩ thử nên mua quà gì à?"
"Không phải không phải," Tạ Diễn xua xua tay, "Cậu ấy muốn mua quần áo cho bạn trai, nhưng lại không biết đối phương mặc cỡ nào, có điều bạn trai cậu ấy chiều cao và thân hình ngang tầm của anh đó."
Cù Tranh Viễn búng tay một cái, lại lần nữa cướp lời: "Tôi biết rồi, lấy số đo 3 vòng của tôi mua quần áo cho bạn trai đúng không!"
"Ừm Ừm, anh thông minh ghê."
Cù Tranh Viễn được khen thì tâm tình sướng như lên mây: "Đơn giản thôi." Nói xong thì thoải mái hào phóng dang hai tay ra, "Đến đây đi, thước cuộn chắc là trong ngăn kéo dưới bàn trà, cậu đi lấy đi."
Tạ Diễn từ trong túi móc thước cuộn đã chuẩn bị trước, cạy móng tay cái: "Anh cởi quần áo đi."
Cù Tranh Viễn cũng không nghi ngờ gì, cầm vạt áo len Cashmere, vừa cởi vừa nói: "Bộ mua cho bạn trai hắn* nội y giữ ấm sao? Còn cần số liệu báo cáo chi tiết vậy?"
*(Giải thích xíu: tiếng Trung anh ấy và cô ấy đọc giống nhau nhưng viết khác nhau 他:/ta/(anh ấy) 她:/ta/(cô ấy). Vì vậy nên lúc Tạ Diễn nói cô ấy thì với đầu óc phong phú của ông Viễn ổng cứ tưởng là ẻm nói anh ấy =))
Tạ Diễn mượn gió đẩy thuyền: "À, không chỉ có nội y giữ ấm, còn có quần lót và quần mùa thu và một bộ đồ mùa đông."
Cù Tranh Viễn nội tâm gào thét học sinh cấp ba bây giờ khẩu vị độc đáo dữ.
Tạ Diễn chọc chọc nửa thân dưới của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh cởi quần ra chút được hông?"
Cù Tranh Viễn thấy cậu vẻ mặt zâm rê nhìn chằm chằm đũng quần mình, phòng bị che lại chỗ dây lưng và khóa kéo: "Bên trong tôi không mặc quần giữ ấm, cởi ra là trần truồng mất, chỉ đo bên ngoài thôi được không? Cậu chỉ cần giảm xuống 1 xen ti mét là được rồi."
"Ờ hen, cũng được." Tạ Diễn đặt giấy bút lên bàn trà, "Vậy bắt đầu đo từ cổ đi."
Cù Tranh Viễn mở cúc áo sơ mi, để cho cậu dễ đo, còn hơi khụy đầu gối xuống.
Tạ Diễn vừa đo vừa nhớ, Cù Tranh Viễn giơ hai tay lên: "Mua một bộ nội y giữ ấm mà phức tạp dữ vậy sao? Còn phải đo cổ nữa."
Tạ Diễn cũng không nghĩ tới có cái BUG này, sợ Cù Tranh Viễn không chịu làm nữa, hoảng loạn nói bậy nói bạ: "Cậu..c..ậu ấ.y nói muốn tự tay may đồ cho bạn trai, loại đồ có một không hai ấy, v..ậy, vậy ch.ắc sẽ ít bị giãn hơn."
"Ờ được rồi."
Tạ Diễn nhẹ nhàng thở hắt, bởi vì nói dối, lỗ tai cậu giống như bị hơi nước đun bỏng, hơi ửng đỏ, ngón tay đang đo vòng ngực cũng run rẩy không ngừng, lúc đang đo còn làm rớt thước cuộn.
Cù Tranh Viễn thu hết vào trong mắt, rũ mắt không nói gì.
Đứa nhỏ này không phải đang lợi dụng cơ hội đo 3 vòng để tiếp xúc gần gũi với hắn chứ? Học sinh cấp ba mà biết may đồ bộ mùa đông hả trời?
Đây đâu có ngu.
Hắn cảm thấy kiêu ngạo vì chỉ số thông minh và sức quan sát nhạy bén của mình không khác gì Sherlock Holmes, mặt không đổi sắc thử hỏi: "Bạn học nào của cậu cần cậu giúp vậy? Tôi gặp chưa?"
Tạ Diễn hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ hỏi tới vấn đề này, xấu hổ đứng hình hai giây: "Ài, đúng rồi là bạn ngồi trước tôi ấy, Trâu Thanh Oánh, bạn trai của cậu ấy đánh bóng rổ đó, vóc dáng cũng cao ngang ngang anh......"
Cù Tranh Viễn cong khóe miệng: "Ủa không phải nãy cậu nói bạn trai của cậu ta học trường thể dục thể thao hả?"
Tạ Diễn không biết nói dối, cũng không dám giương mắt nhìn hắn: "Đúng vậy, đội bóng rổ của trường thể dục thể thao."
Cù Tranh Viễn chậm rãi nghiêng người tới, làm như muốn đụng vào chóp mũi Tạ Diễn. Hắn tỉnh queo hỏi: "Trường thể thao nào? Bạn trai của cậu ta tên gì?"
Tạ Diễn cúi đầu xuống vòng ra sau eo Cù Tranh Viễn để đo: "T..ôi tôi.. đâu biết học trường nào đâu, cũng không phải bạn trai của tôi."
Đáng tiếc da cậu trắng quá, đỏ ửng một chút cũng không giấu được.
Đặc biệt là đến lúc đo mông, mặt đỏ như ớt chín.
Thước cuộn trong tay hơi siết lại, cậu nghe thấy tiếng Cù Tranh Viễn từ trên cao nhìn xuống: "Đừng siết nữa, cây nấm anh em của tôi không thoải mái."
"Hả! Thật xin lỗi!" Tạ Diễn giống như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay thả thước cuộn ra, "Tiếp theo là đo đũng quần."
"Ừm." Cù Tranh Viễn nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu, còn có hai cái đỏ bừng kia nữa, bất giác cong khóe miệng.
"Dáng người tôi đẹp không?"
"Hả?" Tạ Diễn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Cù Tranh Viễn chưa được mấy giây lại nhanh chóng rũ xuống, "Cũng khá được á, không mập không gầy, dáng người tiêu chuẩn."
"Vậy có phải cậu rất thích t——" hắn cố ý kéo dài âm cuối cùng tới tận Bắc Cực, đến lúc trên mặt Tạ Diễn lộ ra vẻ kinh ngạc, mới nói tiếp: "Dáng người như tôi à?"
Tạ Diễn đo xong số liệu cuối cùng, như trút được gánh nặng thu hồi giấy bút: "Cũng bình thường thôi, tôi thích như Hổ Tử hơn, sờ lên thoải mái lắm."
Khẩu thị tâm phi.
Cù Tranh Viễn không phục: "Cậu còn chưa sờ qua làm sao biết Hổ Tử thoải mái hơn?"
Tạ Diễn không cần nghĩ ngợi: "Tôi thích mềm không thích cứng."
"À?" Cù Tranh Viễn híp mắt, lộ ra biểu tình phức tạp và vi diệu.
"Tôi nói cảm xúc ấy."
"À." Cù tranh sờ mũi, chột dạ nói, "Tôi biết rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]