Trời lạnh, khoảng thời gian sáng sớm này rất khó gọi xe, Tạ Diễn đỡ Cù Tranh Viễn đến phòng an bảo ngồi, mình thì canh giữ ở cửa tiểu khu đón xe.
Có một cô gái mang túi xách trông có vẻ chuẩn bị đi làm, cậu da mặt dày chạy đến chọc chọc cánh tay cô, năn nỉ: "Chị ơi, anh trai của em bị bệnh, tụi em phải mau mau đến bệnh viện, có thể......"
Cô gái lập tức hiểu ý: "À, không thành vấn đề, hai người trước hai người trước."
Tạ Diễn cảm tạ trăm ngàn lần, còn cúi mình tạm biệt cô.
Trong xe taxi không bật điều hòa, Cù Tranh Viễn quấn chặt áo lông vũ trên người nhưng vẫn lạnh đến run rẩy, ngả người sang Tạ Diễn đang ngồi bên cạnh để sưởi ấm.
Kính chiếu hậu phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt suy yếu, Tạ Diễn quay đầu qua hỏi: "Còn lạnh không?"
Cù Tranh Viễn gật gật đầu, tay phải đút trong túi ôm bụng: "Không thoải mái, có hơi buồn nôn."
Tạ Diễn cởi áo khoác của mình khoác lên vai hắn: "Kiên trì một chút, gần đến rồi, chú ơi, có thể chạy nhanh lên chút được không ạ?"
"Tôi cũng muốn nhanh lắm nhưng toàn là đèn đỏ ấy."
Cù Tranh Viễn cao quá, hai tay chống đầu gối dựa vào ghế, cổ ngửa ra sau, thân hình dựa vào lưng ghế bằng một tư thế cực kì mệt mỏi, mái tóc hắn lộn xộn, tiết tấu hô hấp chậm rãi, từ đầu đến cuối đều nhíu mày.
Tạ Diễn rút tờ khăn giấy, vén tóc trên trán hắn ra lau mồ hôi, để hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995394/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.