Có ai ngờ đến, ngay trong ngày hôm tỏ tình, Cù Tranh Viễn bị Tạ Diễn đánh đập đến mức xém chút nữa xuống mồ chơi với kiến lửa.
Tạ Diễn xoa khuỷu tay, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta: "Đây là lời anh muốn nói với tôi đấy à? Anh muốn bày tỏ cái quần gì với đống lộn xộn này? Nếu như anh không giải thích được với tôi, trong cái nhà này không chứa nổi tôi nữa đâu?"
"Đương nhiên không phải! Cái này tôi đã xoắn xuýt lâu lắm rồi......" Vẻ mặt Cù Tranh Viễn nghẹn khuất chỉ trỏ những khối vuông nhỏ rơi đầy đất, mới nói một nửa đã bị Tạ Diễn tàn nhẫn cắt ngang.
"Bài thi của tôi chọc anh hay phá anh? Ngày mai đã phải nộp anh nói coi tôi làm sao bây giờ?
Trái tim Cù Tranh Viễn run lên, nhanh chóng vớt bài thi từ trong đống Coca ra: "Tôi sấy khô cho em nhé."
Tạ Diễn liếc hắn một cái: "Chữ đã trôi hết con mịa nó rồi anh sấy khô làm cái lông gì nữa."
Cù Tranh Viễn lắc lắc tờ giấy còn nhỏ nước lỏng tỏng, buồn rầu nói: "Bằng không tôi đền cho em một quyển mới nhé? Trên mạng có thể mua được không? Giờ tôi chốt đơn ngay và luôn, hoặc là ngày mai đến nhà sách tìm giúp em."
Tạ Diễn nhắm mắt, dồn khí đan điền: "Bỏ đi, ngày mai tôi hỏi giáo viên xem đợi thêm một ngày nữa được không, không có thì mượn của mấy đứa bạn chép lại."
Cù Tranh Viễn tích cực cứu chữa sai lầm: "Tôi chép giúp em cho."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995379/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.